Chương 31: (Vô Đề)

Mạc Nhàn cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, đang chuẩn bị đi nhà xí tiêu chảy, chỉ là chưa thấy phân đâu, lại nhìn thấy máu rồi, ngay cả qυầи ɭót cũng dính chút vết máu, nàng sợ hãi, sao lại có máu, hơn nữa càng lau càng ra, ra không ngừng, là từ trong thân thể nàng chảy ra, bản thân nàng không có bị thương gì a, đây là phản ứng đầu tiên của nàng, có phải nàng bị bệnh nan y gì rồi không, có phải sắp chết rồi hay không?

Mạc Nhàn sợ chết, nhanh chóng chạy khỏi nhà xí, đi tìm Tạ Đạo Vi, nàng có cảm giác chỉ có Tạ Đạo Vi mới có thể cứu mình."Tạ Đạo Vi!"

Mạc Nhàn nôn nóng sợ hãi nhắm thẳng chỗ Tạ Đạo Vi chạy đi, còn chưa tới phòng Tạ Đạo Vi, nàng đã bắt đầu kêu lên, cũng không kêu tỷ tỷ, trong lòng nàng căn bản cũng không bao giờ xem Tạ Đạo Vi là tỷ tỷ.

Bạch Thuật thấy Mạc Nhàn xông vào, khẽ nhíu mày, Mạc Nhàn càng ngày càng không có nề nếp, dám kêu thẳng tên tiểu thư không nói, còn ngay lúc tiểu thư đang ngủ mà hô to gọi nhỏ.

Tạ Đạo Vi vừa mới vào ngủ, đã bị Mạc Nhàn đánh thức, nhíu mày, hiển nhiên là rất không vui."Tạ Đạo Vi ngươi mau xem cho ta, có phải ta mắc bệnh gì kỳ quái rồi không?

"Mạc Nhàn sợ hãi hỏi, đang êm đẹp sao tự nhiên nói bệnh liền bệnh? Tạ Đạo Vi nhìn về phía Mạc Nhàn, từ khi vào phủ đến giờ, Mạc Nhàn thật đúng là chưa từng sinh bệnh lần nào, thân thể khỏe mạnh như con trâu, làm sao có thể bị bệnh. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi không coi trọng chút nào, cũng không khẩn trương, nàng sốt ruột nhanh chóng bắt lấy tay Tạ Đạo Vi, để lên mạch đập của mình."Rốt cục là bị bệnh quái gì, sao thân thể của ta lại luôn đổ máu?

"Mạc Nhàn khẩn trương hỏi. Tạ Đạo Vi nghe Mạc Nhàn nói như vậy, lại sờ soạng mạch đập tay nàng một chút, lập tức hiểu rõ mọi chuyện là vì sao."Nơi nào đổ máu?" Tạ Đạo Vi biết rõ còn cố hỏi."Nơi đó, chính là nơi đó đó."

Mạc Nhàn nghĩ đến nơi tư mật đổ máu, liền cảm thấy ngượng ngùng khó có thể mở miệng."Nơi nào?" Tạ Đạo Vi lại nhàn nhạt hỏi."Chính là chỗ đi tiểu…."

Mạc Nhàn đỏ mặt trả lời, bây giờ làn da nàng rất trắng, trong Tạ phủ trừ bỏ Tạ Đạo Vi và Tạ Cẩn Ngưng thì nàng là trắng nhất, nên đỏ mặt liền nhìn thấy rất rõ ràng. Bạch Thuật đứng ở một bên nghe, liền phá lên cười.

Ngay cả Tạ Đạo Vi cũng hơi nhếch lên khóe miệng, tuy rằng ý cười không rõ ràng, nhưng Mạc Nhàn cũng nhìn ra, Tạ Đạo Vi cũng là đang cười nàng.

Thấy Tạ Đạo Vi không coi trọng tính mạng của nàng như vậy, Mạc Nhàn lại khổ sở, còn có cả buồn bực, sau đó tức giận nói.

"Tạ Đạo Vi, ngươi nữ nhân này thật là vô tình vô nghĩa, người ta bị bệnh quái quỷ muốn chết, ngươi còn mặc kệ sống chết của ta, còn cười ta….

"Mạc Nhàn càng nói càng cảm thấy tổn thương, cũng không biết là do Tạ Đạo Vi không coi trọng mình nên khổ sở, hay là do mình bệnh quái quỷ mà sợ hãi hơn. Tạ Đạo Vi liền nhìn Mạc Nhàn, chỉ cảm thấy buồn cười, ranh con này thật sự không phải là sợ chết bình thường."Bạch Thuật, ngươi mang nàng đi xử lý một chút." Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn khóc đến thương tâm, liền nói với Bạch Thuật.

Bạch Thuật liền nắm Mạc Nhàn ra ngoài, bắt đầu giảng giải về kiến thức sinh lý, vật phẩm cần dùng trong kỳ nguyệt sự, cũng thay đổi một thân y phục sạch sẽ. Nửa canh giờ sau, Bạch Thuật mang Mạc Nhàn về lại chỗ Tạ Đạo Vi.

Vốn dĩ Mạc Nhàn cũng không cảm thấy gì, nhưng giờ nhìn thấy Tạ Đạo Vi, nghĩ đến vừa rồi mình vừa khóc vừa nháo, cảm thấy có chút mắc cỡ và mất mặt, đã lâu lắm rồi nàng không mất mặt như vậy.

Con người chính là như vậy, nếu thường xuyên mất mặt, da mặt sẽ dày, nếu không thường xuyên mất mặt, da mặt sẽ mỏng lại. Mạc Nhàn cũng là như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng lại xong, da mặt cũng mỏng hơn.

Tạ Đạo Vi thấy mình tới, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, Mạc Nhàn lại cảm thấy mình bị ngó lơ không quan tâm lần nữa. Thường ngày không quan tâm thì không quan tâm đi, hôm nay Mạc Nhàn lại cảm thấy đặc biệt hụt hẫng."

Nếu ta bị bệnh gì kỳ quái không trị được, có phải người cũng không thèm để ý như vậy hay không, không quan tâm ta như vậy?

"Mạc Nhàn cơ hồ là buột miệng hỏi ra. Lúc này Tạ Đạo Vi mới đem tầm mắt chuyển về phía Mạc Nhàn, nàng có chút không hiểu cổ oán khí thế này làm sao mà có, không phải chỉ là sơ quỳ* thôi sao, đột nhiên làm kiêu làm gì.*sơ quỳ: kình kinh nguyệt đầu tiên"Ta cũng không đặt giả thuyết vô dụng như vậy."

Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn chốc lát, ngữ khí bình đạm trả lời."Khẳng định là ngươi không để ý, ngươi người này thực sự là máu lạnh, không có tình cảm, nhạt nhẽo không thú vị, vô tình vô nghĩa….

"Những lời này Mạc Nhàn nghẹn trong lòng đã lâu, hôm nay khó có được có cơ hội nói ra hết, quả thật có loại cảm giác phun ra hết không ngừng lại được. Chờ Mạc Nhàn nói một chuỗi oán hận thật dài xong, trong lòng đã thoải mái không ít, mà Tạ Đạo Vi vẫn như cũ không có phản ứng gì quá lớn."Ngươi không cãi lại một chút nào sao?"

Mạc Nhàn hỏi, Tạ Đạo Vi ra vẻ như đứng ngoài cuộc, Mạc Nhàn liền có chút nhụt chí, cảm giác như bản thân mình vô cơ gây rối vậy.

"Ngươi cảm thấy thế nào là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với ta sao? Nhưng mà ngươi, cảm xúc với phản ứng hôm nay hình như có chút lớn, cũng không biết vì sao ngươi lại tràn đầy ủy khuất với oán hận như vậy."

Tạ Đạo Vi biết nguyệt sự có chút ảnh hưởng đến cảm xúc của nữ tử, lại không biết đối với Mạc Nhàn lại ảnh hưởng lớn đến như vậy, chỉ thấy cảm xúc Mạc Nhàn phát tiết không thể hiểu được, hôm nay mình cũng đâu có làm cái gì quá đáng với nàng đâu.

Bạch Thuật bưng một chén thuốc tiến vào, vừa lúc nghe Mạc Nhàn lên án tiểu thư nhà mình, mà tiểu thư nhà mình giống như người gỗ, hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của tiểu hài tử, bất quá chỉ là muốn tiểu thư dỗ dành nàng chút mà thôi."

Nàng chỉ oán giận tiểu thư không đủ quan tâm, không đủ để ý đến nàng thôi.

"Bạch Thuật trực tiếp đem tâm tư đến cả Mạc Nhàn cũng không biết vạch trần ra. Bạch Thuật nói ra lời này, Mạc Nhàn cảm thấy mình giống như bị lột sạch quần áo, cả người không được tự nhiên."Nói bậy, ta mới không có ý như vậy.

"Cảm xúc Mạc Nhàn có chút kϊƈɦ động phủ nhận nói. Không nghĩ đến giờ phút này Mạc Nhàn lại phản ứng quá khích như thế, rơi vào trong mắt Tạ Đạo Vi, ngược lại giống như là chột dạ. Tạ Đạo Vi nhìn thoáng qua Mạc Nhàn, Mạc Nhàn cảm giác Tạ Đạo Vi đang dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn mình, mặt thoáng một cái lại đỏ lên."

Đây là thuốc tiểu thư dặn phòng bếp sắc, nữ tử khi đến sơ quỳ uống một chén, sau này sẽ không đau bụng nữa, ngươi xem tiểu thư cũng rất quan tâm để ý đến ngươi, chỉ là trước giờ tiểu thư làm việc đều là nói ít làm nhiều, cũng không phải cái gì cũng nói ra miệng…."

Bạch Thuật nói xong liền bưng chén thuốc cho Mạc Nhàn. Lúc Tạ Đạo Vi phân phó phòng bếp sắc thuốc cho Mạc Nhàn cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bị Bạch Thuật nói thế, dường như là có chuyện như vậy thật, cái này làm cho Tạ Đạo Vi đột nhiên có cảm giác thực biệt nữu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!