Chương 98: (Vô Đề)

Đêm đó hết giờ thăm bệnh, căn phòng lần nữa trống vắng, mẹ Kiều ở bên cửa sổ gấp quần áo cho cô.

Khả năng miễn dịch của Kiều Vi cực kỳ kém, lại sợ cảm, không thể tắm rửa mỗi ngày như lúc không bị bệnh, mỗi ngay chỉ thay quần áo sạch, người phụ nữ cong eo nửa ngày cũng chưa làm xong.

"Ngày mai làm tiếp đi.

"Kiều Vi gọi bà. Mẹ Kiều kinh ngạc quay đầu. Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nói chuyện với bà như thế, tay đang gấp quần áo đột nhiên cứng đờ, hốc mắt cay cay:"Sắp xong rồi... Con ngủ trước đi.

"Kiều Vi không nhúc nhích, ngồi yên chờ bà làm xong. Tối nay Kiều Vi và mẹ Kiều cùng nằm trên giường bệnh. Từ lúc đi học, cô không còn ngủ với mẹ nữa, cả hai đều gầy, nằm trên chiếc giường 1m5 không quá chen chúc. Trong bóng tối, mẹ con họ nói rất nhiều."Cho nên tám tháng đã sinh con ra rồi sao?"

"Ừ, chỉ có 1,6 pound, phải nằm trong lồng ấp hơn một tháng."

"Nhỏ như vậy, lúc khám thai bác sĩ không đề nghị phá thai sao?"

"Lúc đó con đã năm tháng, ba con nói nếu đã đến, dù thế nào cũng phải để con mở mắt nhìn thế giới này một cái."

Kiều Vi hoàn toàn không biết chuyện suýt chút nữa cô không thể chào đời.

"Hồi nhỏ con không ăn thịt, dầu mỡ một chút cũng không chịu chạm vào, ba con ngày nào cũng đi mua cá trích ngon nhất từ sáng sớm, nấu canh đút cơm cho con ăn."

"Thì ra lúc nhỏ con khiến mọi người nhọc lòng như vậy." Kiều Vi bật cười.

"Ừ, bây giờ cũng khiến mọi người nhọc lòng, may mà mẹ chỉ sinh mình con, nếu có thêm mấy đứa không biết đào đâu ra sức lực."

"Vậy phải làm sao đây...

"Dưới chăn, Kiều Vi nắm tay bà. Lòng bàn tay Kiều Vi được chăn sưởi ấm, không còn lạnh lẽo như bình thường."Xin lỗi mẹ.

"Mẹ Kiều cứng đờ không nói nữa, mãi đến khi nghe tiếng hít thở bên cạnh đều đều mới giơ tay vuốt nhẹ gò má cô..... Hôm sau, lúc Quý Viên và Lăng Lâm đi, mặt trời rất đẹp. Chú Quý chở họ ra sân bay, trên đường Kiều Vi thấy rất nhiều xe hoa."Hôm nay là ngày mấy vậy?"

"Tiết thu phân, thích hợp cho việc đi lại, vào nhà, cưới hỏi, khai trương, động thổ, an táng." Quý Viên trả lời.

"Các cậu đi còn xem ngày à?"

"Đương nhiên, cuộc đời tớ có bao nhiêu ngày quan trọng chứ. Tớ vốn định lùi lại, công ty nói hôm nay họ sẽ giúp chúng ta tổ chức tiệc mừng album thành công nhưng cậu và ca sĩ chính...

"Còn chưa nói xong, Quý Viên bị Lăng Lâm đụng khuỷu tay một cái. Kiều Vi suy nghĩ, nghiêm túc xin lỗi."Bỏ đi, bỏ đi." Quý Viên xua tay, "Lần sau tớ có làm gì có lỗi với cậu, cậu cũng phải tha thứ cho tớ đấy.

"Kiều Vi bật cười đồng ý, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Xe đã đi gần 40 phút, giao thông không còn tắc nghẽn, phong cảnh bên ngoài lướt qua, lúc này Kiều Vi mới phát hiện bọn họ hình như đã qua lối rẽ vào đường cao tốc đến sân bay."Chú ơi, sao chúng ta không đi đường kia?"

"À, báo đài bảo bên đó đang tắc đường.

"Kiều Vi nhìn thái độ những người xung quanh, không có gì khác thường. Chiếc xe càng lúc càng gần sân vận động mới, chỉ cần ngẩng đầu Kiều Vi gần như có thể thấy rõ cả tòa nhà, bên đường còn có fans cầm gậy huỳnh quang phát sáng, poster và vòng hoa. Kiều Vi cuối cùng cũng biết chỗ kỳ lạ từ đâu mà đến, cho dù không kẹt xe, không gặp đèn đỏ, chuyến bay của Quý Viên và Lăng Lâm đã sắp muộn nhưng bọn họ lại không hề sốt ruột."Sân vận động sắp có nhạc hội à?"

"Ừ."

"Là ai vậy..." Kiều Vi còn chưa hỏi xong đã im bặt.

Bởi vì cô nhìn thấy poster lớn treo ngoài cổng.

Là ban nhạc của họ,

Poster được chụp trong giai đoạn đầu của đợt quảng bá album, khi ấy Kiều Vi còn chưa cạo tóc, cô mặc chiếc váy đen dài, mái tóc xoăn gợn sóng được vén sang một bên trông rất thướt tha, nhắm mắt chơi vĩ cầm.

Kiều Vi sững sờ mấy giây.

Cô không biết phải diễn tả sự kinh ngạc từ tận đáy lòng ngay lúc này thế nào, khi nãy cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại không nghĩ tới khả năng này.

Mọi người thế mà gạt cô để chuẩn bị buổi biểu diễn này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!