Violin Concerto in E minor
Kiều Vi không có tâm trạng để cười, lùi hai bước tạo khoảng cách với anh, cúi đầu nhìn đuôi xe bị đâm tới vỡ vụn, đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại: "Anh cảm thấy gặp nhau trong tình huống này là chuyện đáng để vui sao?
"Cô nhìn hắn chằm chằm, nói năng thong thả, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng. Anh ngạc nhiên nheo mắt nhìn cô hai giây, không nói chuyện, sau dời ánh mắt, lạnh lùng hỏi:"Ai mang thằng nhóc này tới đây?
"Anh chất vấn người liên quan đứng sau, cũng có khả năng là hỏi cho cô nghe. Cho dù ngày thường cợt nhả không đứng đắn, nhưng nếu Hỗn Thế Ma Vương này tức giận, đám ăn chơi trác táng kia không ai quậy phá. Không khí căng thẳng một lúc lâu, vẫn là thiếu niên kia lên tiếng:"Anh Hai, là em đòi tới, ai làm người đó nhận, không phải lỗi của họ."
"Vậy sao?"
Hoắc Chi Hạo khịt mũi, tay lười biếng đút trong túi quần, cười như không cười mà nói, "Nếu đã trượng nghĩa thế này, vậy hậu quả bản thân cậu gánh chịu, tự mà xử lý đi!"
Dứt lời, anh xoay người nhấc chân.
"Anh Hai!"
Thiếu niên vội đuổi theo giữ chặt cánh tay anh, khóc lóc: "Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Anh không thể tuyệt tình vứt em ở lại chỗ này như vậy, nếu để mẹ em biết, bà ấy sẽ đánh chết em!"
"Cậu có bản lĩnh làm nước mắt nước mũi dính lên quần áo tôi, cũng chết đấy!"
Thiếu niên như điện giật mà buông tay, Hoắc Hạo Chi lúc này mới lần nữa quay lại.
Momen lực (1) quá lớn, quốc lộ lại phức tạp, mỗi lần tăng tốc hoặc tránh đường đều có thể trực tiếp khiến xe mất khống chế.
Nhưng con đường này ít xe, tốc độ lại chậm như vậy, gặp chướng ngại vẫn không thể giảm tốc, thằng nhóc Từ Tây Bốc đúng là không biết xấu hổ.
(1) Momen lực: là đại lượng trong vật lý, thể hiện tác động gây ra sự quay quanh một điểm hoặc một trục của một vật thể.
Nó là khái niệm mở rộng cho chuyển động quay từ khái niệm lực trong chuyển động thẳng
Cũng may tài xế của Kiều Vi có kinh nghiệm, gặp tình huống khẩn cấp biết xử lý đúng chỗ, chiếc Mercedes
-Benz S500 chỉ bị đâm vào mông liền dừng lại. Xe của thằng nhóc này thảm hơn một chút, nửa cái đầu xe đã bốc khói nghi ngút, trong mắt Hoắc Chi Hào nó đã thành một đóng phế phẩm.
Anh nhấc chân đã hai cái vào chiếc xe thể thao trước mặt, nghiêng đầu: "Thiệt hại sửa chữa toàn bộ do cậu ta trả, tiền chữa bệnh bồi thường thiệt hại tinh thần tùy hai người ra giá, thằng nhóc này cũng xin lỗi rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, được không?"
Nhà họ Hoắc ở Đế Đô xa xôi, hoàng đế ở nên ngoài tầm tay, nhưng ở địa phận này, chỉ sợ vẫn không có ai dám làm anh mất mặt.
Nguyên nhân không gì khác, nhà họ Hoắc gốc gác sâu xa, chỉ cần động vào rất nhiều thứ liên quan sẽ bị thay đổi, ai cũng không muốn đắc tội, hơn nữa, thành phố G chính là nhà ngoại của Hoắc Hào Chi
- địa bàn của nhà họ Thị.
Có hai nhà thế lực chống lưng, cho dù Hoắc Hào Chi gây chuyện kinh khủng ở thành phố G, chỉ sợ không ai dám nói nửa chữ.
Tất cả Kiều Vi đều biết, nhưng tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi cô vẫn còn nhớ rõ,.
Cô không thích người đàn ông không biết sợ hãi này, giống như an nguy của người khác trong mắt anh chỉ là một trò đùa thú vị.
Không hề do dự, cô đột nhiên hỏi thiếu niên kia: "Cậu mới vị thành niên thôi đúng không?"
"Có thể cho tôi xem bằng lái xe của cậu không?
"Không nhận được câu trả lời, Kiều Vi tiếp tục hỏi. Hoắc Hào Chi ngẩng đầu."Chứng minh nhân dân được không?
"Chỉ một cái chớp mắt, mọi người xung quanh đều im lặng, một trường hợp tĩnh lặng đến đáng sợ. Hoắc Hào Chi vẫn đút tay trong quần, nhưng ánh mắt anh mãi đến giờ phút này mới thật sự trở nên nghiêm túc. Chăm chú nhìn đôi mắt của Kiều Vi, dường như muốn nhìn xem cô có ý gì. Hai bên đường cao tốc này đều là núi, mùa đông chỉ còn cây cối trơ trọi, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua khiến người ta rét run."Xem ra tôi đoán không sai."
Trước khi xuống xe chưa kịp mặc áo khoác, Kiều Vi lạnh đến khớp hàm run rẩy, nhưng cô vẫn cắn răng đứng thẳng sống lưng, để lộ nụ cười trào phúng: "Có điều cách giải quyết sự cố của các cậu đúng là không tệ.
"Dựa vào thái độ của Tịch Việt đối với Hoắc Hào Chi, nếu mẹ Kiều biết chuyện hôm nay, bà ấy nhất định sẽ chỉ vào mặt cô mắng chửi, nhưng Kiều Vi tuyệt đối không hối hận. Được ba di truyền, ngoại trừ sự yêu tự do, còn có bướng bỉnh. Ở cái nơi này cô vốn không nên để lộ vẻ hoảng sợ, nếu trong đầu xuất hiện ý nghĩ khom lưng, trong mắt Phương Viên, so với tự giẫm đạp lên tôn nghiêm chẳng khác nhau mấy."Chú Đàm, gọi điện, có chuyện gì kêu cảnh sát tới xử lý công bằng, cháu không thích giải quyết riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!