Chương 40: (Vô Đề)

"Chị im đi được không hả!" Hoắc Hào Chi đã không thể nhịn được nữa.

Dù sao cũng là đại ma đầu của đế đô, lúc anh nóng giận đương nhiên khiến người nhìn không rét mà run, người phụ nữ trung niên kia theo bản năng im lặng một lát.

Giây tiếp theo, người đàn ông bấm chuông.

Sau khi chuông kêu vẫn không thấy ai tới, anh trực tiếp ra ngoài gọi y tá.

Kiều Vi bị cảm giác đau trên tay đánh thức, cô còn cảm thấy trong mơ bản thân hình như nghe thấy tiếng của Hoắc Hào Chi.

Mở mắt ra lại chỉ thấy trong phòng bệnh có một người phụ nữ xa lạ đang mắng chửi và mớ hỗn loạn dưới đất.

Cô nhíu mày, mấy giây sau hoàn hồn mới nhận ra rằng người phụ nữ kia là con dâu của bà cụ.

Bà cụ nói chị ta bận rộn, khi ấy Kiều Vi tin thật.

"Có gì từ từ nói không được sao?" Kiều Vi mệt mỏi giơ tay xoa giữa trán. Buổi sáng ho nhiều cổ họng rất khô, cô nuốt nước bọt xuống mới khàn giọng nói được.

"Cô ồn quá!"

Người phụ nữ mất kiên nhẫn la lên, "Sợ ồn thì cô dọn qua phòng dành cho một người đi!

"Người phụ nữ trung niên vừa bị dọa, lần này quyết không yếu thế, còn muốn tiếp tục to tiếng thì Hoắc Hào Chi đã dẫn người tới. Y tá lập tức chạy tới rút kim cho Kiều Vi, bảo vệ đi ngay phía sau, lịch sự mời người phụ nữ trung niên ầm ĩ kia ra ngoài. Thấy Hoắc Hào Chi, Kiều Vi sững sờ, sau hồi lâu mới hỏi:"Sao anh lại quay lại?

"Dù sao lời hùng hồn hôm đó vẫn còn ở ngay bên tai, sắc mặt cậu ấm nhất thời đỏ bừng xấu hổ, anh nào có lúc không được tự nhiên như vậy. Tay làm bộ làm tịch sờ soạng túi quần, Hoắc Hào Chi quay mặt đi chỗ khác, ho một tiếng:"Gần đây ngày nào cũng phải tập luyện. Dù sao em bây giờ cũng là thành viên ban nhạc, tôi phải có trách nhiệm với xem, trông chừng em đến khi nào xuất viện mới thôi."

Nói tới đây, có lẽ cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, "Mọi người đều nhớ em... Mau về chơi đàn đi."

Có trời mới biết mấy hôm nay anh không hề tập luyện.

Cậu Hoắc xưa nay làm việc theo cảm tính, trước khi Kiều Vi vào ban nhạc, mười ngày biểu diễn anh có thể xuất hiện ba ngày đã đủ làm mọi người phải cảm ơn trời đất.

Nghe anh giải thích, Kiều Vi chỉ gật đầu rồi nhìn y tá đâm kim lại cho mình.

Tóc cô dài đến eo vừa đen vừa mềm, vì vừa mới tỉnh ngủ mà hơi rối được vén sau ra sau.

Lỗ tai kia lại trắng nõn thật khiến người nhìn muốn sờ một cái.

Vị trí lưu kim khi nãy không dùng được nữa, y tá đổi sang tay phải để tim.

Kiều Vi thuận tay phải, mấy ngày tới có lẽ không tiện hoạt động.

Y tá vừa đâm kim vừa nói: "Hôm nay có người xuất viện, bữa trước anh chị hỏi còn phòng bệnh dành cho một người không mà, có muốn đổi không?"

Là bệnh viện nổi tiếng, phòng của bệnh viện thành phố G luôn cháy hàng.

Hoắc Hào Chi giật mình, cũng may Kiều Vi không nghi ngờ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Thứ nhất cô không thiếu tiền. Thứ hai Kiều Vi cảm thấy lần đầu hóa trị hình như phản ứng phụ cô gặp mạnh hơn người khác, sau này có lẽ sẽ mệt mỏi hơn.

Hơn nữa Kiều Vi không muốn quấy rầy người khác, cũng không muốn người khác thấy bộ dáng chật vật của mình.

Nhưng mà Tiểu Sinh vừa nghe nói Kiều Vi muốn dọn đi liền từ giường bên kia chạy qua.

"Chị y tá ơi, chị Kiều sẽ dọn đi đâu vậy?"

"Ở ngay lầu trên.

"Cậu bé rất đáng yêu, y tá cười trả lời nó. Tuy ở ngay trên lầu nhưng dù sao cũng không chung phòng bệnh. Kiều Vi là một trong rất ít người cậu bé quen ở môi trường lạ lẫm này, kết quả mới ở chung một ngày, cô đã phải dọn đi. Khoảng cách này với Tiểu Sinh mà nói là rất xa, anh không thể thường xuyên tìm cô chơi nữa. Cậu bé chỉ cao hơn mép giường một chút, nhìn y tá tiêm truyền tĩnh mạch cho Kiều Vi, đôi mắt chớp chớp, trên hàng mi liền treo nước mắt."Nè, em khóc cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!