Chương 2: (Vô Đề)

Từ đại sảnh đi ra bên ngoài một vùng tối tăm, Kiều Vi không mở đèn. Cô sờ soạng đỡ tường, cởi giày cao gót, nâng làn váy lên, nhanh chóng chạy đi, ồn ào và tiếng nhạc phía sau ngày cách cô ngày càng xa.

Cũng chỉ có lúc này mới không có ai chú ý và đánh giá cô.

Trên thực tế, Kiều Vi thích hưởng thụ khoảng thời gian u tĩnh mà tự do như lúc này.

Về phòng, Kiều Vi liền khóa cửa. Sau mở đai lưng ra, buông tay, váy từ trên người rơi xuống, cô cột tóc đuôi ngựa, lập tức vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay tháo hết trang sức.

Nước ấm ào ào chảy xuôi vào mặt, lớp trang điểm vẩn đục theo nước chảy xuống, lau khô tóc, gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của cô rốt cuộc cũng có chút tri giác.

Quần áo và đồ khoác sớm đã treo trên giá, cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào, duỗi tay lấy điều khiển từ xa tắt đèn, không đề phòng mà nhìn vào gương trên bàn trang điểm, ngắm chính mình.

Kiều Vi không trang điểm, không có khí sắc đỏ tươi như trong yến hội. Cánh môi gần như trắng bệch, cằm cũng ốm tới trơ xương, cúi đầu, cô trực tiếp mặc áo khoác vào.

Đói bụng cả ngày, dạ dày lúc này ẩn ẩn đau như nhắc nhở cô.

Cảm giác khó chịu cuồn cuộn dâng lên, Kiều Vi lấy túi xách, tắt đèn, ôm bụng, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Hôm nay cách mùa đông không còn xa, nhưng hoa trong vườn vẫn nở rộ, trong không khí còn có mùi hải đường, một chút cũng không thấy như cuối thu hiu quạnh.

Xe đưa cô về trường học sớm đã chờ dưới cầu thang, chỉ là chờ Kiều Vi tới gần mới phát hiện, tài xế còn đang ngồi xổm nghe điện thoại.

Dưới ánh đèn mơ hồ có thể nhìn thấy tàn thuốc còn cháy, không chú ý có người tới, giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên cứ thế mà đi vào tai cô.

"... Chỗ này anh còn phải đưa tiểu thư về trường, nhanh nhất phải mất hai giờ mới tới..."

Trong âm điệu của người đàn ông khó nén bất an: "Em bắt xe tới bệnh viện khám trước đi, còn nữa, nhớ đắp khăn lạnh lên trán của con..."

Kiều Vi chỉ nghe thế, liền lễ phép lui hai bước chờ. Chờ tài xế nói chuyện điện thoại xong, lúc này mới thấp giọng gọi một tiếng.

"Chú Đàm."

"Tiểu thư." Ngươi đàn ông đứng dậy, hiển nhiên là bị dọa tới nhảy dựng lên.

"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là thằng nhỏ bị sốt, ngày thường nó không hay bị bệnh, mẹ nó ở nhà một mình khó tránh hoảng sợ..."

Con trai nhà chú Thúc khoảng năm sáu tuổi, Kiều Vi từng gặp một lần, là theo ba mình tới, nó chỉ mới cao tới eo cô, là đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu.

"Nếu đã như vậy..." Cô trầm ngâm một hồi, mới nói, "Vậy chú đến bệnh viện trước đi."

Tài xế vội xua tay, la lớn: "Vậy không được, tôi phải đưa tiểu thư về trường học..."

"Không sao, tự cháu có thể đi được." Kiều Vi cắt ngang, "Trạm xe cách đây không xa, còn có thể đi thẳng tới trường." Dừng một lát, cô nghĩ nghĩ, lại nói,

"Cháu sẽ không nói với mẹ. Lúc trẻ con bị bệnh, người nhà nên ở cạnh nói nhiều một chút."

Có lẽ bị câu cuối cùng của Kiều Vi đả động, có lẽ mọi suy nghĩ đều hướng về con trai, người đàn ông lúc này không rảnh lo nhiều quy tắc như thế, sau khi liên tục cảm ơn Kiều Vi liền cho xe rời khỏi gara, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Bình thường Kiều Vi không thường ngồi xe buýt, nhưng trạm đó xác thật có thể đi thẳng tới trường, cô chỉ đi bộ mười phút liền tới trạm xe.

Chỉ là, lúc khuyên chú Đàm, kỳ thật còn một câu mấu chốt cô không nói.

Trường học đóng cửa lúc 11h.

Hiện tại đã qua 10h20, cho dù đi nhanh thế nào, cô cũng không thể về ký túc xá kịp, càng đừng nói phải dùng phương tiện công cộng.

Không khí vừa ướt vừa lạnh, khắp nơi an tĩnh, dúi đầu vào cổ áo, liên tục đưa máy sưởi mini lên mặt. Kiều Vi đặt cặp sách lên hàng ghế dài, cứ thế mà ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!