Ánh đèn nê ông đủ màu thắp sáng cả quán bar, những anh chàng phục vụ đẹp trai chạy tới chạy lui trong đám người, bartender đứng sau quầy pha chế chải chuốt gọn gàng.
Trên sàn nhảy, nam nữ điên cuồng lắc lư theo Rock
"n Roll, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mỗi một giai điệu, mỗi một nhịp đều khiến máu trong người nóng lên. Lần đầu tiên Kiều Vi tới nơi này, cái nơi sau khi màn đêm buông xuống cô không có hứng thú nhưng đàn ông lại rất thích tới. Người quá đông, cô không quen tiếp xúc cơ thể với người lạ, suýt chút lạc trong sàn nhảy không tìm được phương hướng. Là Hoắc Hào Chi lăn lộn quay lại, nắm chặt cổ tay cô."Đi với tôi.
"Kiều Vi không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn nhìn hiểu khẩu hình. Lần này cô không gạt tay anh ra, mặc anh kéo mình đi về phía trước. Vượt qua đám người, sân khấu pha lê phía trước hiện ngay trong tầm mắt. Người đang chơi guitar điện ngồi sau micro vừa thấy Hoắc Hào Chi liền hưng phấn gác lại, cậu ta lùi một bước, nhường vị trí trung tâm, vẫy tay ý nói Hoắc Hào Chi lên sân khấu."Em ở đây chờ tôi, đừng đi đâu cả."
Hoắc Hào Chi cúi đầu dặn dò, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không yên tâm, anh cố ý cởi áo khoác khoác lên người Kiều Vi, lúc này mới vừa lòng đi lên trước.
Tay chống cạnh sân khấu, anh lưu loát xoay người nhảy lên.
Bên dưới đột nhiên có tiếng hoan hô và thét chói tai.
Phía sau có người ném cây guitar điện lên, Hoắc Hào Chi nhận lấy. Lúc này giai điệu đang tiếp tục, anh dứt khoát đệm nhạc một chút, ngón tay trái thon dài gảy nhẹ lên sáu dây đàn.
Lần nữa bước ra giữa sân khấu, anh cúi đầu tới gần micro, tiếng hát không hề đột ngột mà hòa vào, rất nhanh đã trở thành tâm điểm của dàn nhạc.
Dưới ánh đèn sàn nhảy lập lòe, thật kỳ lạ, Hoắc Hào Chi vội vàng chạy tới, không hề làm tóc, cũng không thay đồ, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu đen nhưng vẫn trở thành điểm sáng nhất trên sân khấu.
Anh tự do tự tại, mỗi một cử chỉ đều rung động lòng người.
Nhịp trống ngày càng mạnh mẽ, anh hát cũng càng nhanh.
Âm nhạc khiến máu trong người như nhảy ngược, tất cả tế bào đều bắt đầu la hét.
Đó là sự xao động cuồng nhiệt cực hạn, càng ồn áo, mới càng khiến con người ta phóng thích bản thân.
"Soái ca! Em yêu anh!
"Cô gái bên cạnh Kiều Vi có lẽ là fan cuồng của anh, cô đỏ mặt hét lớn, giống như để Hoắc Hào Chi nghe thấy mà dùng hết sức lực. Lỗ tai Kiều Vi như muốn nổ tung, nhưng không hề rời đi. Đây là vị trí gần sân khấu nhất. Âm nhạc luôn là của chung, có lẽ cô và mọi người ở đây đều bị cảm nhiễm."Tiếp theo là bài Fighting, là món quà tôi muốn dành tặng cho một người bạn, chúc cô ấy đêm nay vui vẻ.
"Anh cúi đầu nói trước micro, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm. Kiều Vi liếc nhìn xung quanh, mới dám xác định người bạn Hoắc Hào Chi nói là mình. Toàn bộ vũ trường lại ồn ào náo động, giờ phút này, Kiều Vi đột nhiên cười rộ. Cô theo mọi người, hòa mình vào khúc nhạc dạo. Đàn guitar gảy nhẹ một cái, Hoắc Hào Chi bắt đầu hát. Giọng hát qua micro trầm thấp nhưng nhẹ nhàng, tùy ý lại có sức hấp dẫn mê người, dễ gợi lên sự xúc động nguyên thủy nhân trong cơ thể."Said I"d moved on and I"d leave it alone, But before I walk out there is something.
"Khoảnh khắc này Kiều Vi mới nhận ra rằng, Hoắc Hào Chi là cháu trai của giáo sư Tống, trong dòng máu của anh có một phần của âm nhạc, tiếng đàn guitar dễ dàng khiến người ta phấn chấn. Kiều Vi bỗng cảm thấy mình bắt đầu thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này. Không giống âm nhạc cổ điển cô học, đó là sự tự do của tuổi trẻ. Nhịp 3/3 cùng nhịp trống mạnh mẽ liên tục, xúc động mà điên cuồng, nhưng tình cảm bên trong nó thật sự tồn tại. Dù sợ hãi hay phẫn nộ, dù vui sướng hay khát vọng, đều có thể tìm thấy sự đồng điệu ở nơi chỉ cần với tay tới."What am I fighting for?
"Điệp khúc lặp đi lặp lại, giọng ca của anh dễ dàng đưa cảm xúc mọi người lên cao trào, sức hấp dẫn này ngay cả CD thu âm cũng không thể sánh được. Cả vũ trường cùng hát theo anh, Hoắc Hào Chi khoa tay múa chân mấy vòng, người bên dưới liền chạy lên vây quanh, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm. Đúng lúc này anh bỗng hạ giọng, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi, hát:"You were all that i had.
"Em từng là tất cả của anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh nhìn Kiều Vi như viên đá phát sáng, khóe mắt hơi cong lên, trên má để lộ hai lúm đồng tiền ngây thơ mà vô tội."You were delicate and hard to find.
"Em tinh tế như thế, tìm được em thật khó. Những cô gái bên cạnh hết đợt này tới đợt khác thét chói tai như muốn phá banh nóc nhà, không ngừng dõi theo đôi mắt ma lực mị hoặc kia. Kiều Vi để mặc trái tim mình đập theo nhịp trống, mỉm cười."Got lost in the back of my mind. And I could never get back, no I never got back."
Trái tim anh đã lạc lối, vĩnh viễn không thể trở về nữa.
"... And I will never give up, no, I"ll never give up.
"Nhưng anh sẽ không vứt bỏ, không, anh sẽ không buông tay. Âm nhạc như liều adrenaline truyền sức sống vào từng mạch máu. Như đổ mồ hôi sau vận động mạnh, mọi thứ vào giờ phút này đều được trút bỏ. Kiều Vi thậm chí nhìn thấy bên cạnh có người đã bật khóc. OoOoO Khi Hoắc Hài Chi gác guitra điện xuống, Kiều Vi vẫn đi rồi, giao lại áo khoác của anh cho phục vụ."Đi khi nào vậy?
"Anh ném áo khoác lên sô pha, vẻ mặt mất hứng ai cũng thấy được. Cố sức hát nửa ngày, khó lắm anh mới thể hiện như vậy, sao cô có thể bỏ đi chứ? Cái cô gái không đáng tin này! Phục vụ rót rượu cho anh, nhớ lại:"Hình như là lúc gần kết thúc."
"Không nói gì sao?" Hoắc Hào Chi vẫn không từ bỏ ý định.
"Không có."
Anh lập tức mất hết hứng thú, thất vọng đá hộp đàn dưới chân: "Cậu đi xuống đi."
Phục vụ vừa xoay người, giống như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nói: "Đúng rồi, cô ấy hỏi..."
"Hỏi gì?" Anh căng thẳng ngồi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!