Chương 18: (Vô Đề)

Ở thành phố G càng lâu, không biết phiền muộn từ đâu, liên tiếp mấy ngày Hoắc Hào Chi đều không có hứng chơi, sáng sớm tinh mơ đã tới trại nuôi ngựa.

Trại nuôi ngựa Tây Đình do ông cố của Hoắc Hào Chi bỏ vốn xây dựng, ban đầu là của hồi môn của bà Hoắc, sau này nghe nói cháu trai mình giành chức vô địch ở trường bên Anh, bà dứt khoát sang tên cho Hoắc Hào Chi.

Đất ở Thành phố G tấc đất tấc vàng, nửa thế kỷ qua trại nuôi ngựa không ngừng mở rộng, sửa thành đường đua, đăng cai tổ chức rất nhiều giải quốc tế, giá trị đã khác hẳn ngày xưa.

Ba Hoắc mấy lần đề nghị không nên cho con trai của mình quản lý, nhưng trong lòng bà Hoắc đều là cháu ngoan bảo bối, cháu trai đã không thích, nên bà cũng phản bác.

"Cậu Hoắc, lâu như vậy cậu không quay về đế đô, thật sự không sao sao?" Nghiêm Khôn dựa vào chuồng ngựa, tò mò hỏi, "Đã ở lâu hơn hai tuần rồi đúng không?"

Hoắc Hào Chi đang cúi đầu nghiêm túc cho ngựa mới nhập về từ Mỹ ăn cỏ, trả lời cho có lệ: "Không cần tôi về, tự nhiên sẽ có người sốt ruột tới, chờ xem đi."

"Vì dự án của nhà họ Tịch sao?

"Nghiêm Khôn thử hỏi. Hoắc Hào Chi không trả lời, mà ngẩng đầu thay đổi chủ đề:"Đua hai vòng không?

"Có lẽ nghe có cơ hội đi dạo, con ngựa màu trắng lập tức dựng thẳng lỗ tai, móng trước hơi nâng lên, mũi thở phì phò. Lập tức có người giúp anh mở chuồng ngựa."Thôi, ai dám đua ngựa với quán quân như vậy, tự cậu chơi đi." Nghiêm Khôn tức giận.

"Mất hứng." Hoắc Hào Chi vuốt ve con ngựa, dắt ra bên ngoài, xoay người leo lên.

Cầm chắc dây cương, giày vỗ nhẹ bụng, con ngựa trắng vui vẻ phóng đi, cảnh sắc xung quanh theo đó lui về sau.

Nghiêm Khôn nhìn theo bóng lưng anh, thở dài.

Nói là bạn bè, thật ra rất nhiều lúc, anh ta cũng không hiểu Hoắc Hào Chi suy nghĩ cái gì.

Nhà họ Nghiêm không giàu có bằng nhà họ Hoắc nhưng gia đình khá phức tạp, đám phụ nữ bên ngoài của ba cùng em trai em gái đều không phục mẹ anh ta.

Nhưng nhà họ Hoắc thì không giống, từ việc mẹ con Hoắc Hào Chi được ba mình dẫn vào cửa nhà họ Hoắc liền có thấy thấy bọn họ không phải nhân vật tầm thường.

Mấy năm nay, ông Hoắc có danh tiếng rất tốt bên ngoài, nhưng lại có cậu Hoắc ăn chơi trác táng lang thang suốt ngày.

Tuy rằng Hoắc Hào Chi đúng là ăn chơi, nhưng có bà Hoắc chống lưng, cuộc sống của anh xưa nay cũng coi như sung sướng. Dù sao với số tài sản trước mắt cũng đủ ăn mấy đời, có lẽ Hoắc Hào Chi thật sự chỉ muốn làm một cậu ấm nhàn tản thì sao?

Nghiêm Khôn không hiểu, trong mắt anh ta, Hoắc Hào Chi rõ ràng là người cực kỳ thông minh.

Cùng học cờ vây, chỉ có anh trở thành người chơi chuyên nghiệp, cùng học cưỡi ngựa, chỉ có anh giành được giải quán quân, nhưng cố tình suy nghĩ lại không đặt vào việc làm ăn, từ Anh trở về lâu như vậy cũng không thấy anh bắt tay vào công việc.

Nếu có năng lực như Hoắc Hào Chi, anh ta nhất định phải khiến nhà họ Hoắc trời long đất lở mới có thể nguôi cục tức này.

Chỉ mười lăm phút, Hoắc Hào Chi đã cưỡi xong một vòng, anh ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống: "Tôi hỏi cậu chuyện này."

"Cái gì?" Nghiêm Khôn không thèm ngẩng đầu, không quá để ý tới anh.

"Tôi có một người bạn... Không phải, ý tôi là phải nói chuyện thế nào mới khiến tâm trạng cô ấy tốt hơn đây?"

"Ai da!" Nghiêm Khôn ngước mắt, đánh giá anh một lúc lâu mới nói, "Cậu Hoắc của chúng ta rung động rồi sao? Cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta, nghiêm túc như vậy?"

"Bớt vô nghĩa, hỏi cậu thì cậu trả lời đi."

Hoắc Hào Chi mất kiên nhẫn.

"Hỏi người ta mà không hề khiêm tốn, cậu ở trên cao như vậy, tôi không nghe rõ cậu nói gì..."

Hoắc Hào Chi nhảy xuống ngựa, một tay kéo anh ta lên.

"Được rồi." Nghiêm Khôn sờ mũi, "Cậu cứ lái chiếc xe xịn nhất trong gara của cậu đi, nếu cô ấy thờ ơ, vậy chứng tỏ cô ấy còn không biết cậu họ Hoắc, thế thì bảo cô ấy lên mạng tìm kiếm tên của cậu đi, đến lúc đó việc gì cũng thành..."

Giọng của anh ta đột nhiên im bặt trong tiếng hí vang của con ngựa trắng, nó bất mãn cao đầu, dọa Nghiêm Khôn lùi mấy bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!