Kiều Vi phủi sạch bụi bặm trên người, không đáp lại.
Lúc cô té ngã bên dưới có tấm đệm thịt, thật ra không hề đau.
Nghiêng đầu nhìn cậu Hoắc vẫn chưa đứng dậy, tâm trạng cô rốt cuộc cũng khá lên.
Ngu ngốc!
Cô hơi nhếch miệng, chỉnh lại áo khoác, không thèm quay đầu mà đi về phía trước.
"Nè!" Thấy Kiều Vi không để ý tới mình, Hoắc Hào Chi lăn long lóc bò dậy đuổi theo,
"Em thật sự không sao chứ? Không cần đi bệnh viện à? Té ngã có đụng trúng chỗ nào không?"
Hoàn toàn khác với những lần gặp mặt trước, không có ai ở đây, anh dường như buông xuống cái giá thường ngày của mình, lải nhải hỏi.
Kiều Vi thấy phiền, dừng lại, liếc nhìn cameras trên đầu: "Xem của anh.
"Nơi này cấm dừng xe, vượt quá thời gian sẽ bị chụp hình. Đại thiếu gia đương nhiên không để bụng chút tiền phạt này, nắm chặt cổ tay Kiều Vi:"Vậy em lên xe đi, tôi đưa em về.
"Lòng bàn tay anh nóng rực tương phản với làn da lạnh lẽo của Kiều Vi. Kiều Vi hơi tránh đi, nhưng không tránh được, ngẩng đầu hỏi lại:"Anh cảm thấy tôi còn dám ngồi xe anh à?
"Đôi mắt của cô gái bình tĩnh không gợn sóng. Hoắc Hào Chi sửng sốt, cuối cùng cũng buông tay, giải thích:"Lần này tôi sẽ lái xe tử tế."
"Thôi bỏ đi." Kiều Vi cười như không cười đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Tôi biết đêm nay anh không tiện đường."
Dứt lời, cô lướt qua anh đứng ở ven đường, giơ tay, liền có taxi dừng lại.
Gió thổi bay tóc của thiếu nữ, cô kéo vạt áo, khom lưng ngồi vào hàng ghế sau.
Chiếc taxi rất nhanh đã hòa vào dòng xe trên đường.
OoOoO
Dưới ánh đèn tối tăm trong quán bar, không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu, trên sân khấu đang chơi bài On the road again, bên dưới từng nhóm nam nữ đong đưa theo điệu nhạc.
Hoắc Hào Chi ngồi dựa vào góc sô pha, cả đêm không có hứng thú.
Dàn nhạc chơi xong khúc này, tay guitar nhẹ nhàng xuống sân khấu, đến gần Hoắc Hào Chi, rót cho anh một ly rượu, thêm cả đá.
Ngay cả nhìn Hoắc Hào Chi cũng lười: "Ngày nào cũng tới nơi thế này, cẩn thận mẹ cậu lại đánh cậu."
"Anh Hai không nói thì ai mà biết."
Thiếu niên cẩn thận gỡ guitar điện đeo trên cổ xuống, cất vào hộp đàn, đưa cho Hoắc Hào Chi.
"Ngay cả âm sắc cũng tuyệt như vậy, cảm ơn anh Hai đã cho em mượn." Từ Tây Bốc cười lấy lòng, lại hỏi, "Lần sau em còn có thể mượn không?"
"Lo học đi, đừng có cả ngày nằm mơ.
"Hoắc Hào Chi vỗ vai cậu ta, tay giơ được một nửa, đột nhiên nhớ hôm nay bà nội cũng giáo huấn anh như vậy, còn bị Kiều Vi chê cười. Tay hơi cứng đờ, lại buông xuống. Hoắc Hào Chi đá cậu ta một cái:"Về đi, 11h chưa về tới nhà tôi sẽ gọi cho cô đấy."
Thiếu niên đi rồi, đám người cuối cùng không còn chỗ nào phải kiêng kị, Nghiêm Khôn chọn mấy cô gái xinh đẹp, quay đầu thấy Hoắc Hào Chi cúi đầu đùa nghịch guitar điện, liền liếc mắt ra hiệu cho cô gái xinh đẹp nhất, bĩu môi.
Cô gái kia hiểu ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hào Chi.
Hương nước hoa DIOR như có như không bay vào mũi, ngón tay nhỏ dài như ngọc của cô ta đưa một quả nho đến bên miệng anh.
Dưới ánh đèn, cô gái trang điểm rất nhẹ, mặt mày xác thật thanh lệ, còn mang theo vài phần nhút nhát sợ sệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!