"Ca? Chính là có gì không khoẻ?" Lam Khuyết Dương nhìn người rõ ràng có chút mất hồn mất vía, đưa tay xoa nhẹ cổ tay Mạc Tang Ức.
"Không… Không có." Mặt Mạc Tang Ức từng trận nóng lên.
"Ca?" Lam Khuyết Dương phát hiện tâm trạng ca có phần bất ổn, nhưng lại không đau chỗ nào, liền vạn phần căng thẳng thay đổi sắc mặt.
"Khuyết Dương, ta không sao, ngươi đừng giống như Hoài Diệp, luôn thấy ta bị bệnh." Thu tay, Mạc Tang Ức nửa phần bất đắc dĩ, nửa phần có lỗi nhìn Lam Khuyết Dương.
"Ca, nói thật với ta đi, rốt cuộc là khó chịu?" Lam Khuyết Dương cũng không vì vậy mà buông giọng, vẫn là lo lắng hỏi, nếu không có chuyện gì, thần sắc ca vừa rồi vì sao lại không bình thường?
"Khuyết Dương, ta thật sự không sao." Sợ lại bị người trút cho mấy chén thuốc đắng chết người, Mạc Tang Ức không dám nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua nữa.
"Ca, ngươi đừng giấu giếm ta." Lam Khuyết Dương vẫn là không tin đưa tay sờ trán Mạc Tang Ức, sau đó lại sờ cổ, xem thử có sốt không.
Ngay khi tay Lam Khuyết Dương vừa mới sờ lên cổ Mạc Tang Ức, Mạc Tang Ức lại như bị kim châm lập tức né tránh, mà sau đó trên mặt lại càng ửng đỏ. Lam Khuyết Dương duỗi tay, thấy biểu tình có phần hoảng hốt lo sợ của ca, mặt trầm xuống.
"Khuyết… Khuyết Dương…" Mạc Tang Ức căng thẳng hô, trong mắt là nghi hoặc, hắn cũng không hiểu được vì sao vừa rồi lúc Khuyết Dương chạm vào hắn lại có phản ứng như thế.
Tay Lam Khuyết Dương cũng không có thu hồi, mà là lại một lần nữa sờ lên cổ Mạc Tang Ức, mà lần này cũng vậy, ngay lúc chạm vào, Mạc Tang Ức lại lập tức tránh ra.
Vuốt cổ mình, Mạc Tang Ức ngây ngốc nhìn Lam Khuyết Dương, còn không chờ Lam Khuyết Dương có động tác gì, hắn đã bắt lấy tay Lam Khuyết Dương cẩn thận lật xem, khó hiểu hỏi: "Khuyết Dương… Trên tay ngươi… có dính thứ gì hay không?" Tìm tới tìm lui, ngoại trừ bàn tay và vết chai dày trên ngón tay, Mạc Tang Ức không phát hiện chỗ nào khác thường.
"Ca, để ta xem cổ ngươi." Lam Khuyết Dương thu tay, kéo Mạc Tang Ức lại gần, sau đó gạt mái tóc dài chưa buộc của hắn sang một bên, kéo cổ áo hắn ra nhìn chỗ y vừa mới chạm vào.
Mạc Tang Ức nghiêng đầu, không nhìn thấy mặt Lam Khuyết Dương, nhưng hắn lại cảm giác được hơi thở của Khuyết Dương thay đổi, không thể quay đầu lại, Mạc Tang Ức bất an hỏi: "Khuyết Dương? Cổ ta chính là có gì không bình thường?"
"Ca… Chính là chỗ này khó chịu?" Nhìn chằm chằm hồng ấn dày bị áo che khuất, Lam Khuyết Dương dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng vuốt.
"Khuyết Dương…" Mạc Tang Ức hơi run rẩy khẽ kêu một tiếng, muốn né tránh cái đụng chạm khiến tim hắn loạn nhịp kia.
Con ngươi vốn trầm lạnh ấm dần, Lam Khuyết Dương mãi đến khi mang tai Mạc Tang Ức cũng đỏ như lửa mới dời ngón tay đi. Mặc cho người đã toàn thân như nhũn ra dựa vào người mình, Lam Khuyết Dương để ý kỹ y sam của Mạc Tang Ức, ôm hắn lẳng lặng ngồi.
Ước chừng nửa nén hương sau, Mạc Tang Ức mới khôi phục lại, rời khỏi ngực Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức dùng ánh mắt hỏi người trước mặt – hắn rốt cuộc là làm sao?
"Ca, vết chai trên tay ta dầy quá, cọ vào ngươi." Kéo tay Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương dùng lòng bàn tay cọ vào mu bàn tay hắn.
Cảm giác tim lại đập nhanh, Mạc Tang Ức có chút kinh ngạc nhìn Lam Khuyết Dương, tay không tự giác muốn thoát đi, lại bị một bàn tay khác gắt gao nắm.
"Khuyết Dương… Ngươi… Ngươi đừng luyện kiếm." Cuối cùng cũng buông được cánh tay bị chà xát, Mạc Tang Ức bất ổn mở miệng khuyên.
"Được." Trong mắt chứa đầy tiếu ý, Lam Khuyết Dương nhận lời. Mạc Tang Ức lại thở ra, vui vẻ nở nụ cười, sau này hắn hẳn là sẽ không còn như vậy nữa.
………
"Hoàng thượng." Chưa cần được ân chuẩn, Lam Khuyết Dương xông vào ngự thư phòng của Lưu Hoài Diệp, trên mặt phủ đầy sương lạnh.
Phất tay bảo người trong phòng lui ra ngoài, Lưu Hoài Diệp buông tấu chương, mày khẽ nhíu hỏi: "Tang Ức sao vậy?" Ngoại trừ chuyện của Tang Ức, người này sẽ không có bộ dáng như thế.
"Hoàng thượng, tối hôm qua ngươi làm cái gì với ca ta?" Lam Khuyết Dương trực tiếp hỏi ý đồ đến.
Lưu Hoài Diệp lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi cho rằng trẫm làm cái gì với Tang Ức?"
"Chẳng lẽ dấu trên cổ ca ta, không phải hoàng thượng người lưu?" Lam Khuyết Dương dùng thanh âm lạnh thấp không thua Lưu Hoài Diệp hỏi.
Lưu Hoài Diệp vừa nghe, thu hồi vẻ giận dữ trên mặt: "Trẫm đúng là hôn hắn, nhưng mà cũng chỉ là hôn hắn." Sau đó, Lưu Hoài Diệp đứng lên, trên người đột nhiên tỏa ra tức giận nặng nề.
"Lam Khuyết Dương, chẳng lẽ ngươi cũng thấy trẫm là đem hắn làm nam sủng dưỡng bên người? Trẫm yêu hắn, đương nhiên muốn gần gũi hắn, nhưng trẫm biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, miễn là không khiến cho hắn nhớ tới những chuyện đã qua kia, trẫm có thể cả đời không chạm vào hắn." Lưu Hoài Diệp phẫn nộ với chất vấn cùng hoài nghi của Lam Khuyết Dương đối với hắn, phẫn nộ Lam Khuyết Dương xem thấp tâm hắn đối người nọ.
"Đấy là ca của ta? Hoàng thượng, người chớ quên, ca ta cũng là nam tử." Lam Khuyết Dương nghĩ đến phản ứng của ca sáng nay, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!