Chương 50: (Vô Đề)

Thiếu nữ gọi xong hai chữ anh trai cũng tự cảm thấy ngượng ngùng, hai tay che mặt, lí nhí nói từ khe hở ngón tay:

"Bây giờ được rồi chứ?"

Quý Nhượng cảm thấy mình thật sự là tự gây nghiệt không thể sống.

Nhưng anh vẫn giữ chữ tín, ừ hử với cô gái nhỏ một tiếng liền buông tay, nói được làm được. Anh buông tay ra, lại giúp cô sửa mái tóc rối, khàn giọng nói: Về nhà đi.

Cô gật đầu, hai ngón cái đặt trên quai cặp, nghiêm túc dặn dò anh:

"Anh cũng phải về sớm một chút, đừng để bị cảm."

Quý Nhượng nói được.

Cô vui vẻ vẫy tay với anh, xoay người chạy về cổng tiểu khu. Đôi giày thể thao ướt nhem giẫm ra từng dấu nước một, trên đất lưu lại dấu chân nhỏ ngoan ngoãn, nhưng rất nhanh chúng liền bị gió đêm ngày xuân thổi khô.

Lúc về đến nhà, cậu mợ đang xem ti vi, Du Trạc đang ngồi trên sô pha chơi game như mọi khi.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cậu Du liền quay đầu hỏi:

"Ánh Ánh về nhà rồi sao? Trận bóng rổ có hay không?" Đến lúc nhìn thấy quần áo trên người cô không phù hợp, liền đứng bật dậy, sốt ruột hỏi:

"Sao con lại mặc thành thế này?"

Ngô Anh Hoa cũng nhìn sang, nhíu mày hỏi:

"Con mặc quần áo của ai thế? Ánh Ánh, quần áo của con đâu?" Bà đi sang, nhìn thấy đôi giày vẫn còn ướt sũng của cô:

"Sao giày cũng ướt rồi?"

Thích Ánh đặt cặp xuống, mím môi, nhỏ giọng nói:

"Con không cẩn thận rơi xuống hồ bơi ạ."

Trong phòng lập tức yên ắng mất vài giây.

Ba người ngỡ ngàng nhìn cô.

Vẫn là Du Trạc trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhẹn, từ trên sô pha đứng dậy:

"Chị, chị nói được rồi hả?!"

Thích Ánh cười gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: Ừ.

Du Trình ngây ngốc ngồi trên sô pha nhìn cô nửa ngày,  khóe mắt dần đỏ lên. Ông vội dụi mắt, vội vã đứng dậy đi đến bên cạnh Thích Ánh, kéo cô nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau, nhìn xong một vòng mới hỏi,

"Con không sao chứ? Hả? Không có chuyện gì chứ?"

Thích Ánh nhẹ giọng đáp:

"Cậu ơi, con không sao. Chỉ là lúc trong sân vận động không cẩn thận ngã xuống nước. Đây là áo của bạn con."

Du Trình ôm cháu gái vào lòng.

Có trời mới biết đoạn thời gian này ông có bao nhiêu áp lực. Lúc bác sĩ tâm lý nói cho ông biết Ánh Ánh có thể cả đời cũng không thể mở miệng nói chuyện, cõi lòng ông hệt như chìm vào đáy biển không thấy mặt trời, đến cả mỗi ngày hít thở cũng cảm thấy tốn sức.

Ngô Anh Hoa đã khuyên ông rất nhiều lần nói đây là số của đứa nhỏ này, muốn ông nghĩ những điều tích cực, cô có thể sống sót trong sự cố kia đã là ân trời ban rồi, dù không thể nói chuyện nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của cô sau này.

Ông cũng tự an ủi mình như thế, không thể nói thì không thể nói vậy. Ông còn lén lút tìm rất nhiều công việc chỉ cần đọc hiểu không cần nói chuyện, bắt đầu hoạch định tương lai cho Thích Ánh sau khi cô tốt nghiệp cấp ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!