Chương 49: (Vô Đề)

Nước còn sót lại trên vòi sen rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, tí tách tí tách. Một câu nói mềm mại như thế, trong không gian vắng vẻ này tựa như nghe nhầm.

Quý Nhượng ngây người một lúc, ngón tay anh chạm lên môi cô,  giây phút gần chạm đến anh bỗng khựng lại. Nửa ngày sau, anh mới rụt rè hỏi:

"Ánh Ánh, vừa rồi có phải em nói chuyện không?"

Đến bản thân Thích Ánh cũng không phản ứng lại.

Giây phút vừa rồi, sự chống cự của khối cơ thể này dường như không hề tồn tại.

Cô gấp gáp muốn nói cho anh biết, cô sẽ không đi. Giống như việc anh không bỏ rơi mình vậy, cô tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh. Cô muốn nói với anh rằng đừng buồn nữa, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ đều ở bên cạnh anh.

Ý muốn mãnh liệt kia phá vỡ chướng ngại tâm lý kìm hãm cô rất lâu trước đó.

Cô gật đầu.

Sau đó nhoẻn môi, lại khẽ ừ một tiếng.

Đáy mắt Quý Nhượng dường như dần mất đi vẻ điên cuồng không còn lý trí, đôi mắt anh chỉ còn lại niềm vui không tưởng tượng nổi.

Anh ngồi thẳng hơn một chút, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, khàn giọng nói:

"Ngoan, nói lại lần nữa."

Cô có chút ngượng ngùng, hơi cụp mắt, lọn tóc ướt dán lên góc trán cô, một giọt nước đọng trên sống mũi nhỏ tinh xảo, lông mi cô run run khiến cho hơi thở của anh dao động.

Một lúc sau, anh mới nghe thấy cô thì thầm:

"Em không đi, sẽ ở bên cạnh anh."

Giọng nói khe khẽ mềm mại, vừa ngọt vừa dịu dàng, tựa như một chiếc lông vũ quét qua lòng bàn tay anh.

Quý Nhượng cười, là giọng cười rất vui vẻ, anh dùng ngón tay từng tấc từng tấc một giúp cô lau đi nước trên mặt, sau đó đứng dậy kéo cô lên, nắm tay cô bước ra ngoài.

Đi đến ngoài cửa, lại lấy khăn tắm trên giá áo khoác cho cô, giúp cô lau khô tóc.

Cô ngoan ngoãn đứng đó, để mặc anh lau tóc cô. Đến khi anh ngừng lại, cô cầm góc sạch sẽ còn lại đưa cho anh, nhẹ giọng nói: Anh cũng lau.

Trong mắt anh đều là ý cười, anh nhận lấy khăn lông tùy ý vò vò hai cái, mái tóc đen rối loạn ngược lại trông càng điển trai hơn, mang theo vẻ đẹp tùy ý. Chiếc áo bóng rổ mỏng manh dán lên người, phần hông trong suốt, có thể nhìn rõ được các đường nét đẹp mắt của cơ thịt.

Lòng bàn tay bắt đầu ấm dần, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ càng lúc càng ấm của cô.

Cô nhìn trộm anh, vành tai đỏ lên.

Sau đó nghe anh cười hỏi:

"Có phải ông đây rất đẹp trai không?"

Lần trước anh chơi bóng, cũng là lúc cô vừa bắt đầu nghe được. Lúc đó anh bảo lần sau sẽ lại đẹp trai cho cô xem.

Hôm nay cô đã xem được rồi.

Chính là...

Thật sự rất đẹp trai.

Cô cúi đầu nhìn nền gạch gỗ, nhỏ giọng nói: Phải.

Hô hấp của Quý Nhượng trì trệ, anh ngừng bước, xoay người, nhìn vành tai của cô gái nhỏ đều đã đỏ ửng cả rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!