Hôm sau ra chơi, lớp 11/9 phát hiện đại ca trước giờ chưa từng tham gia tập thể dục giữa giờ lại xuất hiện trong hàng người. Anh còn đứng hàng đầu, dáng người cao như thế thật sự là che khuất đi tầm nhìn của các học sinh đứng sau.
Hôm nay anh còn đặc biệt đeo kính áp tròng, tầm mắt đằng trước nhìn thấy rất rõ. Lúc các lớp vẫn còn đang xếp hàng, Thích Ánh bước lên bậc thang lên sân khấu.
Tổng cộng có bốn nữ sinh, cô đứng ở vị trí bên phải, đồng phục xen lẫn hai màu trắng xanh được cô mặc lên người trông vô cùng đẹp, dáng người nhỏ nhắn lại dịu dàng. Mặt trời lộ ra khỏi đám mây, phủ lên trên người cô một tầng ánh sáng, trông cô vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn.
Ba nữ sinh bên cạnh hệt như bị cô làm cho nhạt màu, tất cả đều trở thành vật làm nền.
Thể dục giữa giờ còn chưa bắt đầu, cô ngoan ngoãn đứng trên sân khấu, hơi cúi đầu cậy móng tay.
Bên dưới quả nhiên có người huýt sáo.
Quý Nhượng thật sự muốn giẫm chết toàn bộ đám mê gái này.
Trong loa phát ra nhạc tập thể dục, cô gái nhỏ đứng trên sân khấu cũng buông tay xuống, đứng ngay ngắn, theo nhịp nhạc bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót trên sân khấu.
Trông giống như tinh linh nhỏ trong rừng sâu.
Thật ngoan thật ngoan.
Quý Nhượng căn bản chưa từng tập thể dục giữa giờ, một động tác anh cũng không biết. Nhưng anh nhìn theo cô gái nhỏ trên sân khấu, cô đưa tay anh cũng đưa tay, cô nâng chân anh cũng nâng chân.
Ánh mắt của anh không rời khỏi người cô, hệt như bị hút mất hồn phách vậy, cả quá trình đều làm theo động tác của cô.
Mấy người Khuất Đại Tráng ở đằng sau sắp cười chết mất rồi.
"Đệch, anh Nhượng thật sự tập thể dục, động tác của anh ấy căn bản không theo kịp ha ha ha ha, làm sao cũng chậm nửa nhịp."
"Trông giống như một con gấu ngốc vậy."
"Mày chết nè, tao đi mách anh Nhượng."
……
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tập thể dục kết thúc, Thích Ánh từ trên sân khấu đi xuống, lúc đi về lớp, bên cạnh vẫn sẽ có nam sinh vô tình va trúng cô, sau đó đợi lúc cô mờ mịt nhìn sang, sẽ cười nói một câu xin lỗi.
Cô cũng không biết đây chính là chiêu trò của đám thanh niên chờ cô đáp lời, ngoan ngoãn lắc đầu, lại chọc cho người khác tim đập nhanh hơn.
Cho đến khi Quý Nhượng từ trong đám đông đuổi lên, cả người anh bùng phát ra hơi thở lạnh lẽo, rốt cuộc mới không ai dám đến đó tìm chết nữa rồi.
Vài ngày sau đó, Thích Ánh căn bản mỗi ngày ít nhất đều nhận được một lá thư tình. Lúc Tiết Mạn Thanh làm hoa khôi của trường cũng không hot bằng cô.
Tiết Mạn Thanh tuy xinh đẹp nhưng là thiên kim nhà giàu, khá cao ngạo, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách với các học sinh bình thường, rất khó tiếp cận. Đa số đều sẽ thưởng thức vẻ đẹp của cô, nhưng lại khó nảy sinh ra tình cảm thầm mến.
Mà Thích Ánh không như vậy.
Cô rất dịu dàng, gặp ai cũng cười, có một loại ngây thơ gần như là ngây ngô, ngoan ngoãn lại ngốc nghếch đáng yêu khiến người ta muốn bắt nạt.
Người ta đưa thư tình cho cô, cô đều ngại trực tiếp từ chối, phải suy nghĩ nửa ngày để tìm lý do không làm tổn thương đến tự trọng của đối phương, sau đó nghiêm túc gõ chữ cho đối phương đọc.
Cho dù không đưa được thư tình, có thể tiếp xúc một lúc với tiểu tiên nữ như thế, cũng khiến họ cảm thấy rất vui rồi.
Quý Nhượng nhìn một đám nam sinh chạy đến lớp 11/2 ngắm hoa khôi của trường, mặt không biểu cảm hỏi Khuất Đại Tráng:
"Lớp 12 rảnh rỗi vậy sao?"
Khuất đại Tráng an ủi anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!