Người đi đường ít hơn mọi khi, rất nhiều tiệm đều đã đóng cửa, nhưng vẫn không ngăn được không khí tết đến.
Trong ngõ có vài đứa trẻ chơi pháo, chúng bỗng ném pháo đến dưới chân Thích Ánh. Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Quý Nhượng một chân đá pháo đi xa, dùng hai tay bịt tai cô lại.
Cô nghe thấy anh hung dữ với các bạn nhỏ:
"Muốn ăn đòn phải không? Thử ném thêm lần nữa xem?"
Thích Ánh cảm thấy rất buồn cười.
Người này, sao lại chấp nhặt với trẻ con chứ.
Anh vốn rất hung hăng, mọi người đều sợ anh, đám nhỏ kia lập tức bỏ chạy.
Đưa cô đến bên ngoài tiểu khu, anh giúp cô phủi đi bông tuyết trên mũ, cười nói: Về đi.
Thích Ánh ôm cặp nhìn anh, cảm thấy anh đang tỏ ra thoải mái. Vừa rồi người đàn ông gặp trên phố kia, gương mặt có vài nét giống anh, cô đoán đó hẳn là bố anh.
Trước giờ cô vẫn luôn không biết, mâu thuẫn giữa anh cùng người trong nhà đã nghiêm trọng đến mức này.
Nghe ý vừa rồi của bố anh, hình như anh đã rất lâu không về nhà ăn tết rồi.
Chẳng lẽ anh đều ở một mình sao?
Thích Ánh gõ chữ hỏi anh: Ngày mai cậu cùng ai ăn tết thế?
Quý Nhượng cười:
"Người chờ tôi cùng qua tết xếp hàng dài mười mấy mét đấy, đừng lo lắng nhảm nhí." Anh vỗ sau gáy cô,
"Tuyết bắt đầu rơi nhiều rồi, quay về đi. Tôi cũng phải mua chút đồ tết trước khi siêu thị đóng cửa đây."
Sắc trời đã không còn sớm, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng siêu thị kinh doanh, Thích Ánh lo lắng anh lỡ mất, nên gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay với anh rồi xoay người bước vào trong.
Đi được vài bước, bỗng nghe thấy anh đứng đằng sau gọi cô: Ánh Ánh.
Cô quay đầu nhìn.
Hai tay thiếu niên đút vào trong túi áo, đứng đó cười thật sâu: Năm mới vui vẻ.
Cô cũng cười đáp lại.
Lúc vào nhà, Ngô Anh Hoa đang chuẩn bị ngày mai gói bánh chẻo, Du Trình đang sửa lại lồng đèn mấy hôm trước bị gió thổi hư, Du Trạc đang nằm trên sô pha chơi game.
Ti vi trong nhà đang mở, ồn áo náo nhiệt lại vô cùng ấm áp.
Ngô Anh Hoa hỏi cô:
"Ánh Ánh, ngày mai con không đi thư viện phải không? Sáng mai chúng ta đến Văn Hoa Tự cúng tổ tiên nhé."
Cô gật đầu, rửa tay liền chạy vào bếp phụ bà.
Tối nay, cả nhà đều ngủ sớm. Sáng hôm sau Du Trình lái xe đưa mọi người đến Văn Hoa Tự. Tổ tiên nhà họ Du trước đây đều đặt bài vị trong Văn Hoa Tự, mỗi năm cúng bái đều đến đây, đến bây giờ dần đã thành thói quen.
Bố mẹ Thích Ánh qua đời, Du Trình cũng lập bài vị siêu độ của họ trong căn miếu này. Đốt giấy, thắp nhang, thắp đèn, sau khi cúng bái xong cũng đã là buổi chiều.
Sau đó mọi người liền bắt đầu chuẩn bị cơm giao thừa.
Du Trạc rất nghịch ngợm, mua sẵn pháo ở ngoài lan can đốt, suýt nữa khiến mẹ cậu sợ chết. Ngô Anh Hoa cầm chày cán mì chạy khắp nhà đuổi đánh cậu, Du Trạc liền trực tiếp trốn sau lưng Thích Ánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!