Chương 42: (Vô Đề)

Chuông vào học vang lên.

Thích Ánh nhân lúc đó muốn chạy, Quý Nhượng đưa tay kéo cô lại, cả người cô liền va vào cánh tay rắn chắc của anh, Quý Nhượng từ đằng sau ôm lấy cô, ấn cô lên tường.

Anh một tay chống tường, một tay chọc lên gương mặt mềm mại của cô: Còn muốn chạy?

Trên cầu thang vẫn còn học sinh đi vào lớp, thật sự bị cả màn này làm cho lọt cả tròng mắt. Thích Ánh còn nghe có người đi trên hành lang gọi:

"Mau đến đây xem, ở đây có người kabe -don*!"

(* Nguyên văn (tiếng Nhật là kabe

-Don) là hành động ép lên tường, hôn môi)

Cô vô cùng thẹn thùng, đẩy Quý Nhượng ra nhưng lại không đẩy lay được anh, gương mặt cô đỏ bừng.

Quý Nhượng hung dữ hỏi:

"Nói! Muốn làm sao bồi thường cho ông?"

Chuông vào lớp đã vang lên lần hai, hệt như búa đòi mạng vậy.

Thích Ánh cực kì sốt ruột, không thèm nghĩ ngợi, cô kiễng chân hôn nhẹ lên má trái của anh.

Sau đó, đại ca ngây người, Thích Ánh nhân lúc đó đẩy anh ra, chớp mắt liền chạy đi không thấy bóng dáng.

Nửa ngày trời, anh mới hoàn hồn lại, đưa tay sờ sờ mặt. Nơi được cô hôn vẫn còn hơi ươn ướt. Tim anh đập rất nhanh, trong cầu thang yên ắng, dường như nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng anh rồi.

Quý Nhượng thấp giọng mắng: Đệch.

Mắng xong, anh không phát hiện ra khóe môi mình vô thức nhoẻn lên.

Lúc quay về lớp, giáo viên ngữ văn đang phát đề, cả lớp ầm ĩ, Khuất Đại Tráng cầm bài mình dò với bài anh, thì thầm:

"Rốt cuộc tại sao anh Nhượng có thể viết được 800 chữ chứ? Chẳng lẽ anh ấy còn có thuộc tính ẩn lời sao?"

Lúc cậu ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cười tủm tỉm thần bí của Quý Nhượng, tò mò hỏi:

"Anh Nhượng, có chuyện gì vui vẻ vậy?"

Quý Nhượng đưa tay cầm đề mình ngồi xuống: Không có gì.

Khuất Đại Tráng:

"Không có gì sao anh cười vui thế này?"

Quý Nhượng: Tao có cười ư?

Khuất Đại Tráng: ???

Đề mỗi môn phát xuống, nơi Quý Nhượng mất điểm đều rơi vào các câu khó phức tạp, còn những câu cơ bản anh đã không còn vấn đề gì rồi.

Đến cả đám người Khuất Đại Tráng cũng tăng lên không ít điểm, điểm trung bình của lớp 11/9 rốt cuộc cũng không phải bét khối nữa rồi.

Điều này thật sự khiến cho Lưu Nghiêu vui đến hỏng mất, còn đặc biệt gọi Quý Nhượng đến phòng giáo viên khen thưởng, sau đó vui mừng hỏi anh:

"Em có hứng thú làm lớp phó học tập giám sát các bạn học hành không?"

Quý Nhượng: Không hứng thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!