Chương 36: (Vô Đề)

Đều là người Trung Quốc, cùng sống trên trái đất, trường học là ngôi nhà chung của họ, tổ quốc là người mẹ chung của họ.

Tư tưởng của đại ca bỗng vượt lên một tầm cao mới, Du Trạc cảm thấy mình có chút theo không kịp.

Trên loa phát thanh của trường phát lên khúc tiến hành vận động, vang lên giọng dõng dạc:

"Chúc mừng bạn Du Trạc lớp 10/7 giành giải nhất trong cuộc thi nhảy cao nam, cậu là gió xuân ấm áp, là hoa thơm ngày hè, là trời xanh mùa thu, là ánh mặt trời ngày đông rực rỡ, cậu vĩnh viễn là niềm tự hào của lớp 10/7."

Du Trạc: ...

Mẹ nó, đây là ai viết vậy.

Thích Ánh cũng nghe thấy, ôm bụng cười không ngừng, đến cả đáy mắt của đại ca lạnh lùng cũng không nhịn được lộ ra ý cười. Du Trạc vô cùng xấu hổ, ném lại một câu,

"Ngày mai em chạy tiếp sức, phải đến xem đấy", dứt lời cậu liền chạy đi.

Hội thao vẫn nhiệt liệt diễn ra.

Quý Nhượng chỉ đăng ký có một môn chạy nước rút 50m, anh muốn Thích Ánh lại cổ vũ anh cũng không được, chỉ có thể chờ năm sau. Điều này khiến cho đại ca cả ngày đều buồn bực không vui, đến cả lúc nhận giải, gương mặt cũng trầm xuống.

Giáo viên trao giải trêu:

"Sao, chê giải thưởng quá ít à?"

Quý Nhượng nhìn quyển sổ da bò trên tay mình cùng cây bút máy, không nghĩ ra mình vì cái gì mà liều mạng.

Đến cả cổ vũ cũng không kiếm được một lần, quả là thiệt thòi.

Đến cả cây cờ nhỏ cũng là sau đó mới được bù vào!

Hơn nữa cô còn làm nhiều cây như vậy!

Buổi chiều, lúc thi 1000m nữ, Thích Ánh lại từ trong túi lấy lá cờ có mặt sau ghi Nhạc Lê cố lên.

Sóng lòng đại ca lập tức dâng trào, thậm chí anh còn muốn đánh người nữa.

Thích Ánh không hề phát giác, cô còn từ trong túi lấy ra một cây cờ nhỏ y hệt đưa cho anh, nhờ anh vẫy cùng tạo khí thế cho Nhạc Lê.

Nhìn đi, còn chuẩn bị cho người ta nhiều hơn mình một mặt nữa.

Thật chua xót.

Nhạc Lê đứng bên sân đang điều chỉnh hô hấp cũng nhìn thấy bọn họ, có hơi lo lắng lại có chút hưng phấn vẫy tay với hai người, cây cờ nhỏ trong tay Thích Ánh cũng huơ càng vui hơn.

Thân là trọng tài, Thẩm Ước cầm danh sách đi đến, vừa nhìn một lượt, đầu tiên là điểm danh số lượng người thi đấu, lúc gọi tên Nhạc Lê, cô đến tiếng có cũng trở nên run run.

Thẩm Ước cũng nghe ra, phì cười, điểm danh xong đi đến trước mặt cô an ủi:

"Đừng căng thẳng, cứ theo phương pháp thầy chỉ chạy là được rồi. Thắng thua không quan trọng, quan trọng là em đã tham gia."

Nhạc Lê liên tục gật đầu:

"Không được! Em đã nói muốn giành hạng nhất!"

Thẩm Ước thầm nghĩ, thật nhìn không ra, lòng hiếu thắng của cô gái nhỏ cũng khá mãnh liệt. Anh liền không nói nhiều nữa, dặn dò:

"Co duỗi nhiều một chút, lúc chạy chú ý an toàn."

Cô gật đầu chắc nịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!