Chương 35: (Vô Đề)

Quý Nhượng không kịp làm ra bất kì phản ứng nào đối với chuyện này, tiếng còi đã vang lên.

Anh chỉ đành bắt đầu vùi đầu điên cuồng chạy.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cổ vũ náo nhiệt hỗn loạn, Thích Ánh thầm nghĩ, may mà mình vẫn không nói được, nếu không không biết nên gọi tên ai nữa.

Khoảng cách 50m rất ngắn, các thí sinh tham gia chớp mắt liền chạy đến đích.

Quý Nhượng giành hạng nhất.

Khoảng cách cùng tốc độ này đối với anh mà nói dễ dàng như một món ăn phụ vậy, ngoại trừ việc hơi thở hổn hển ra, không trông thấy anh chật vật chỗ nào cả.

Mấy người Khuất Đại Tráng vui mừng xông lên, nhưng chỉ thấy ánh mắt Quý Nhượng lạnh lẽo, tất cả đều tò mò:

"Anh Nhượng thắng rồi sao lại không vui nhỉ?"

Vừa nhìn một vòng, họ liền hiểu ra.

Hóa ra vì tiểu tiên nữ của anh ấy rời đi rồi, cô không ở lại xem trận sau, tặng quà khích lệ gì đó.

Khuất Đại Tráng an ủi:

"Nhiều cuộc thi như thế, có thể là cô ấy vẫn cần đi cổ vũ cho bạn mình, không sao đâu anh Nhượng, cô ấy không phải cũng đã đến cổ vũ cho anh rồi sao. Đàn ông mà, phải rộng lượng một chút."

Quý Nhượng một chân đá cậu ra.

Anh có khổ cũng không thể nói.

Cô vốn dĩ không phải đến cổ vũ cho anh!

Tức quá đi.

Thi xong nhóm thứ nhất, lại bắt đầu nhóm thứ hai, chờ đến khi các nhóm nhỏ đều thi xong, các nam sinh đứng đầu trong mỗi nhóm sẽ thi chạy nước rút 50m để tranh hạng nhất.

Quý Nhượng về phòng nghỉ ngơi thay đồ, ngồi trên khán đài chờ kết quả.

Lúc thi đến nhóm thứ ba, Thích Ánh lại đến.

Trong tay lại cầm theo cây cờ nhỏ, nhìn đông ngó tây.

Quý Nhượng thật sự bị cô làm tức chết.

Đồ ngốc này quả là thiếu ăn đòn mà.

Anh lập tức đứng dậy, khí thế hung hăng đi đến bên đường chạy, Thích Ánh đang trong đám người tìm kiếm, sau khi tìm thấy Quý Nhượng, gương mặt nhỏ lộ ra một nụ cười, cô chạy đến chỗ anh.

Lúc chạy đến gần, cô cầm cờ đưa đến trước mặt anh như dâng báu vật vậy.

Bốn chữ đỏ thật to ghi trên đó: Quý Nhượng cố lên.

Bên dưới còn vẽ hình trái tim.

Vẻ mặt phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi của đại ca bỗng không biết tại sao lại không còn tung tích.

Nửa ngày trời, anh đưa tay xoa loạn tóc cô, vừa tức vừa buồn cười,

"Mẹ nó còn cố lên gì chứ, ông đây thi xong rồi, cậu biết không?"

Cô kéo dây khóa trên chiếc túi vịt vàng đeo chéo của mình, từ trong đó lấy ra một chai nước ngọt chua chua ngọt ngọt, nghiêng đầu đưa cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!