Sự xuất hiện của Thích Ánh khiến cho cuộc hỗn chiến bị buộc phải gián đoạn.
Các thiếu niên bất lương trước giờ luôn treo khẩu hiệu không đánh nữ sinh bên môi, thấy có ngộ thương đều ngây người dừng tay.
Dương Tâm Viễn lúc này mới tìm đến đây, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng đều là người của Quý Nhượng, hô to: Cảnh sát đến rồi.
Người của Tam Trung vừa nghe thấy liền xoay đầu bỏ chạy.
Du Trạc không để ý nhiều như thế, xông đến trước mặt Quý Nhượng đỡ lấy Thích Ánh,
"Chị, chị bị thương chỗ nào, đau chỗ nào?"
Cậu bị dọa điên mất, hỏi nửa ngày mới nhớ ra Thích Ánh không nghe thấy, lại luống cuống tay chân móc điện thoại ra gọi 120. Xe cấp cứu hỏi địa điểm, đây là con ngõ nhỏ, xe không chạy vào được, Du Trạc báo vị trí cổng trường.
Gác máy, muốn đưa tay đem Thích Ánh trong lòng Quý Nhượng ôm về.
Kết quả ôm không được.
Du Trạc lớn tiếng mắng: Anh buông tay!
Quý Nhượng nhìn cậu một cái, vô tội giơ hai tay lên.
Du Trạc lúc này mới nhìn thấy, là Thích ánh gắt gao ôm lấy đồng phục trên eo anh, không chịu buông.
Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?
Du Trạc nhẫn nhịn gõ chữ đưa cho cô xem: Chị, em đưa chị đến bệnh viện.
Nào ngờ Thích Ánh thấy chữ trên màn hình, lại lắc đầu với cậu, đôi tay vẫn gắt gao giữ lấy Quý Nhượng, hệt như sợ anh biến mất vậy.
Nữ sinh thích Quý Nhượng có thể từ đầu cổng trường xếp hàng dài đến cuối phố, thủ đoạn theo đuổi anh cũng rất phong phú, có điều thay anh chịu một gậy, cô thật sự là người đầu tiên.
Mấy người Khuất Đại Tráng ở bên cạnh nhìn đến há hốc.
Du Trạc giận đến không chịu được, lại không có cách nào nói chuyện, trong đầu chợt rối tung lên, chỉ muốn nhanh chóng đưa Thích Ánh đến bệnh viện, dứt khoát túm lấy vai cô kéo về sau.
Vừa rồi một gậy kia thật sự đánh lên vai cô, Du Trạc vừa chạm vào vết thương, Thích Ánh đau đến nước mắt sắp chảy ra rồi.
Quý Nhượng bỗng đẩy Du Trạc ra.
Du Trạc vừa mắng câu Con mẹ mày, liền thấy Quý Nhượng khom người bế ngang Thích Ánh lên, bước từng bước lớn về phía cổng trường. Cậu không còn cách nào, chỉ đành đi theo.
Thích Ánh cảm thấy đầu vai mình đau như bị lửa đốt, nhưng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng mùi bồ kết trên cổ áo của thiếu niên, nghe thấy tiếng tim đập trầm trầm trong lồng ngực anh, kí ức bị kéo về ngày đầu được đưa về phủ tướng quân.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Hôm ấy, tướng quân cứu cô từ trong ổ thổ phỉ ra, thời điểm quay về phủ tướng quân, anh xuống ngựa trước, cũng ôm cô vào lòng như thế, cả một đường ôm cô vào trong phủ.
Cô hơi nâng mắt, liền có thể nhìn thấy cằm anh, còn có sườn mặt trải qua đao kiếm gió sương.
Mà làn da của thiếu niên bây giờ trắng mềm hơn nhiều, trên người cũng không có khí chất sát phạt, quả quyết như thế, đến cả ngũ quan khảm sâu tận kí ức cô cũng trở nên có chút ngây ngô.
Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.
Là tướng quân của cô.
Quý Nhượng phát hiện ra ánh mắt trong lòng mình, anh cúi đầu nhìn.
Nữ sinh trong lòng vẫn gắt gao giữ chặt góc áo anh, hơi ngẩng đầu, chốc chốc lại nhìn anh, thấy anh cúi đầu, đôi môi cong lên nụ cười ngọt ngào, khóe mắt ươn ướt, lại gọi một tiếng tướng quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!