Chương 22: (Vô Đề)

Cuối tuần, Du Trình dẫn Thích Ánh đến bệnh viện thành phố khám định kì. Du Trạc không muốn nghe Ngô Anh Hoa lải nhải, cũng đi cùng.

Bệnh viện bất kể là lúc nào đi nữa đều chật kín bệnh nhân, lúc đến nơi có hai bệnh nhân đến trước, bác sĩ bảo họ ngồi bên ngoài chờ một lúc.

Du Trình muốn hai đứa nhỏ được ngủ nướng thêm nên dậy trễ, đến ăn sáng cũng không ăn, định chờ đến bệnh viện rồi đi căn tin ăn, bây giờ cũng không biết phải đợi bao lâu, ông bảo Du Trạc ở cùng Thích Ánh, mình tự đi xuống dưới mua thức ăn sáng.

Ghế ngoài hành lang vẫn còn một chỗ, Du Trạc bảo Thích Ánh sang đó ngồi, còn mình đứng bên cạnh dựa tường chơi game.

Đang đánh giết đến lúc quan trọng, một đám người đi đến ầm ĩ trên hành lang, bác sĩ y tá đằng trước đẩy một chiếc cáng, trên cáng có một người đàn ông trung niên đầu đầy máu nằm đó, đằng sau là phụ nữ già trẻ cùng thanh niên trai tráng, cả đường khóc lóc ỉ ôi.

Màn này quá khoa trương, đến cả Du Trạc đang chơi game cũng phân tâm, tò mò đánh giá.

Sau đó nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc đi sau đám người đó.

Cô mặc một bộ vest đen trắng, tóc ngắn môi đỏ, giày cao gót, lạnh lùng mà xinh đẹp, không hề phù hợp với bệnh viện.

Bên cạnh cô còn có một trợ lý nữ, vừa đi vừa báo cáo gì đó, vẻ mặt Quý Thiên nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, giày cao gót giẫm trên đất, lộc cộc, lộc cộc, lạnh băng, nhanh nhẹn.

Cả hàng người rất nhanh đi qua bên người cậu, biến mất ở góc rẽ.

Thích Ánh ngoan ngoãn ngồi trên hàng ghế cũng nghiêng đầu nhìn, Du Trạc kinh ngạc nói:

"Ủa, đó không phải là, là..." Đảo mắt nhớ đến vì một bức thư của cô mà khiến mình gánh họa yêu thầm Quý Nhượng đưa thư tình, liền nuốt lời nói vào trong.

Không lâu sau Du Trình quay về, trên tay xách sữa đậu nành, bánh quẩy cùng một túi bánh bao nhỏ, ông sợ gây mùi trên hành lang nên dẫn Du Trạc cùng Thích Ánh đến sân thượng ăn.

Thời tiết đã vào thu, gió sớm hơi lành lạnh, ba người ngồi trên ghế dài, Du Trình giục hai người mau ăn, không sẽ nguội mất.

Du Trạc cắn bánh bao, uống sữa đậu nành, nhàm chán nhìn đông nhìn tây, lúc nhìn sang một góc của sân thượng, lại nhìn thấy bóng lưng cao gầy đứng bên đó gọi điện.

Vừa bắt đầu thật ra không nghe thấy cô nói gì, sau đó có lẽ là ầm ĩ lên, âm thanh lớn dần, theo gió ngắt quãng lọt vào tai cậu.

"Chuyện của công ty… Không đến lượt các người khoa tay múa chân..."

"Tôi không đụng vào ông ta! Định đánh ông ta thì sao, hạng mục Thành Bắc ông ta ăn bao nhiêu rồi..."

"Đừng lôi chuyện của mẹ tôi ra nói, mẹ tôi đã chết bao nhiêu năm rồi!"

Câu cuối cùng dường như quát lên.

Quát xong liền gác máy, khí thế bừng bừng xoay người đi xuống.

Đi được nửa đường mới phát hiện ra ghế dài bên này có ba người đang ngồi ăn sáng. Du Trình tự thấy nghe lén người khác nói chuyện không phải là chuyện hay ho gì, nhưng ông cũng không phải cố ý!

Có chút ngượng ngùng cúi đầu bảo Du Trạc: Ăn nhanh một chút.

Gương mặt phẫn nộ lạnh lẽo của Quý Thiên hệt như mặt trời dâng cao xua đi mây mù, lập tức biến mất.

Cô cong mắt cười, đuôi mày nhỏ dài, xinh đẹp mà không mất đi phong độ, giẫm giày cao gót bước qua, chào hỏi: Là cậu à, nhóc con.

Du Trạc suýt nữa bị bánh bao nghẹn chết.

Vội uống hai ngụm sữa đậu nành, không tự nhiên gật đầu.

Du Trình tò mò nhìn cậu hai cái:

"Hai người quen biết sao?"

Quý Thiên gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!