Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên vật lý dạy thêm một lúc mới ra về. Giáo viên vừa đi, học sinh lớp 11/2 liền truyền ra tiếng reo hò vui vẻ, rủ nhau đến tiệm net chơi game, hoặc là đến tiệm trà sữa làm bài tập, học sinh bắt đầu lục tục ra ngoài.

Sắc mặt Quý Nhượng âm trầm đứng ngay ngã rẽ cầu thang, những bạn học khác thấy anh đều không dám đi đường đó, vòng đường từ cầu thang khác xuống.

Thích Ánh vẫn chưa ra, phỏng chừng là đang ngoan ngoãn ở trong lớp đợi Du Trạc.

Anh nhìn trước cửa lớp, vài lần nâng chân lên, lại rút về.

Mình rốt cuộc đang làm gì vậy?

Hỏi tội cô sao vừa nhìn thấy mình liền chạy ư?

Hay là giải thích tôi và Tiết Mạn Thanh không có gì cả.

Anh ăn no rửng mỡ sao, lại đi nói với cô nhóc câm không nghe thấy kia những thứ này chứ, anh và cô lại không có quan hệ gì cả, thậm chí hai người còn không có phương thức liên lạc với nhau.

Tuyệt đối là trưa nay ăn nhiều bánh bao trong căn tin rồi. 

Anh thầm mắng mình vài câu ngu ngốc, trầm mặt xoay người định rời đi.

Nửa cánh cửa lớp đằng sau bị đẩy ra, Thích Ánh đeo cặp từ trong bước ra, vừa đi vừa sửa lại quai cặp.

Quý Nhượng không kịp chuẩn bị đối mặt với cô, gương mặt không vui còn chưa kịp thu lại, anh đờ người. Thích Ánh nhìn thấy anh, đầu tiên là hai mắt sáng lên, nụ cười ngọt ngào liền treo bên môi, nhưng giây tiếp theo không biết cô chợt nghĩ gì, đôi chân muốn đi về phía anh chợt khựng lại.

Cô vẫn cười, nhưng lại cố gắng che giấu tâm ý của mình, rụt rè cẩn thận hệt như lần đầu gặp gỡ.

Quý Nhượng lập tức buồn bực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: Cậu qua đây.

Thích Ánh nhìn sắc mặt anh để đoán ý, cảm thấy bây giờ tướng quân hẳn đang rất giận.

Là vì mình vô duyên vô cớ quấy rầy anh ư?

Cô có chút buồn bã rũ mắt xuống, càng nghĩ càng cảm thấy mình vẫn nên mau chóng rời khỏi tầm mắt anh, không chọc anh nổi giận thì hơn.

Sau đó Quý Nhượng liền nhìn thấy cô gái nhỏ luôn cười ngọt ngào mím môi, đôi mắt ươn ướt, lẳng lặng xoay người rời đi.

Anh ngây người đứng yên tại chỗ, biểu cảm cứng đờ trên mặt, đến khi Thích Ánh bước đến cầu thang, anh mới phản ứng lại, đôi chân dài bước lên trước vài bước, xông đến giữ lấy cổ tay cô.

Thích Ánh quay đầu, khẽ mím môi, dáng vẻ uất ức lại cố kìm nén.

Ngón tay anh siết chặt đến lạnh ngắt, cổ họng bị nghẹn lại:

"Ông đây cũng không hung dữ với cậu." Quý Nhượng cảm thấy huyệt thái dương của mình bỗng đau âm ỉ, anh hung hăng cắn lưỡi, đau đớn sẽ làm cho cảm xúc của anh không rối rắm như thế nữa, Quý Nhượng trầm giọng hỏi:

"Tôi dẫn cậu đi ăn pudding dâu tây được không?"

Thích Ánh mờ mịt nhìn anh.

Anh lặp lại bốn chữ: Pudding dâu tây.

Cô cuối cùng cũng nghe hiểu, liền mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm nay đổi sang tiệm khác, chính là tiệm cạnh quán trà sữa Thất Lý Hương ở cổng sau trường.

Anh gọi một phần pudding dâu tây, đang thanh toán, Thích Ánh đứng bên cạnh cúi đầu nhìn đủ loại đồ ngọt đáng yêu trong quầy kính.

Tất cả đều chưa ăn qua, tất cả đều muốn ăn.

Cô cảm thấy lần trước mình đã ăn pudding dâu tây rồi, lần này muốn đổi món khác. Cô kéo kéo góc áo của Quý Nhượng, chỉ vào bánh mousse xoài mình nhìn trúng, tỏ ý mình muốn đổi thành cái này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!