Chương 115: Phiên ngoại 17: Tình yêu dân quốc tươi đẹp

Thời điểm đại thiếu gia Quý Nhượng của Quý gia du học bên Anh Quốc trong nhà đã định sẵn một mối hôn sự cho anh, còn gửi điện báo thông báo cho anh: Du học về nước đính hôn.

Quý đại thiếu gia từ bé đã muốn gì được nấy, vô pháp vô thiên, nổi danh trong mười dặm tây dương đùng đùng nổi giận, chém đinh chặt sắt gửi điện báo về nhà: Quý Nhượng anh, lần này dù chết, có nhảy xuống du thuyền cũng tuyệt đối không cưới người con gái không quen biết!

Ông nội của anh, đại tư bản nổi tiếng của Bến Thượng Hải, được người người cung kính gọi một tiếng Quý lão, lão gia tử tâm bình khí hòa trả lời anh: Không cưới thì đừng quay về, về rồi nhất định phải cưới, có bản lĩnh thì cả đời ở Anh Quốc đi.

Mẹ Quý lo lắng đứng bên cạnh hỏi lão gia tử:

"Bố kích thích thằng bé như thế, nếu nó thật sự không về thì sao đây?"

Quý lão gia tử cười lạnh lùng:

"Tính của thằng bé ngươi còn không hiểu sao, ta thấy không đến bảy ngày, chúng ta có thể nhìn thấy tiểu tử thối này rồi."

Nếu không làm sao có thể có câu không ai hiểu con bằng cha, không ai hiểu cháu bằng ông.

Quý Nhượng lúc này quả nhiên đã khí thế hùng hổ lên thuyền về nước.

Ông nội trước giờ luôn thương yêu anh lại nói ra câu

"không cưới thì đừng về", nghe xem, đó là lời mà ông nội có thể nói ra sao?! Chỉ vì một người ngoài, đến cả cháu trai bảo bối cũng không cần nữa sao!

Anh ngược lại phải về xem là cô gái mê hoặc của nhà nào lại được ông nội đối đãi như thế!

Về nước cùng còn có bạn học của anh, đều là thiếu gia ăn chơi có tiếng của Thượng Hải, du học vài năm lại tiếp thu không ít tư tưởng mới giáo dục mới, càng thêm phóng lãng hơn, cả ngày treo cải cách phản đối đổi mới bên miệng, không nhìn nổi hành vi của các phe phái cũ trong nước.

Nghe nói Quý Nhượng bị đính hôn, bọn họ vừa vui vẻ thấy người gặp họa vừa mồm năm miệng mười đưa ra chủ ý:

-

"Cậu cứ sống chết không chịu cưới, chẳng lẽ họ còn đánh ngất cậu đi bái đường hay sao?"

-

"Nghe nói những phụ nữ trong trạch viện xưa vẫn còn bó chân đấy, xương chân bị gãy ngay giữa, chậc chậc, vừa nghĩ liền thấy đau."

-

"A Nhượng cậu nghìn vạn lần đừng thỏa hiệp, nếu đôi chân đó để trần, cậu chắc chắn sẽ mơ ác mộng!"

-

"Tôi nói, cậu phải dẫn bạn gái về, tiền trảm hậu tấu!"

Quý Nhượng đứng trên boong tàu, nhìn mặt biển xanh thẳm vô tận, nắm chặt nắm đấm, kiên quyết nói:

"Cải cách, bắt đầu từ việc phản đối hôn ước kiểu cũ! Lần này, tớ tuyệt đối không thỏa hiệp!"

Hôm về nước, Thượng Hải mưa to.

Quý gia đưa xe đến đón, con trai của người làm vườn theo Quý Nhượng từ bé đến lớn hưng phấn giúp anh mang hành lý lên xe, sau khi ngồi lên xe, vành mắt cậu đỏ hoe:

"Thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng về rồi à, Phúc Quý rất nhớ cậu."

Quý Nhượng vô cùng buồn bực:

"Ngừng ngừng ngừng, nói cho ta biết lai lịch của cô gái kia là thế nào?"

Phúc Quý không hổ là từ nhỏ đã bên cạnh anh, lập tức hiểu anh đang nói ai: "Cậu nói Thích tiểu thư? Cô ấy là con gái nhỏ của Thích gia, thiếu gia cậu biết Thích gia không? Có tiếng trong trung y quán, Thích lão tiên sinh được xưng là Hoa Đà tái thế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!