Chương 11: (Vô Đề)

Thích Ánh mở phần ghi chú trên đưa thoại đưa cho Quý Nhượng xem. Trên đó ghi: Tớ muốn tự làm bài tập.

Quý Nhượng quét mắt nhìn Hạ Tĩnh một cái, cười lạnh:

"Nếu không phải ông đây không đánh con gái, cô biết kết cục của mình không?"

Hạ Tĩnh cùng bạn của cô ta mặt vàng như giấy.

Hắn lười nói nhiều với họ, lạnh giọng: Dọn dẹp cặp sách.

Hạ Tĩnh như được đại xá, vội vàng dọn dẹp đề cương vào trong, sau khi kéo xong khóa kéo còn phủi sạch bụi trên cặp, cung cung kính kính trả cho Thích Ánh.

Thích Ánh đang muốn giơ tay nhận lấy, lại bị Quý Nhượng đi trước một bước xách cặp cho cô.

Hai chân Hạ Tĩnh đều tê, cùng bạn mình đỡ nhau, nhỏ giọng hỏi:

"Bây giờ bọn tớ có thể đi rồi chứ?"

Quý Nhượng đưa một ngón tay ra, thấp giọng nói: Lần cuối cùng.

Hạ Tĩnh hiểu đó là ý gì, sắc mặt càng trắng hơn, vội vàng gật đầu, kéo bạn mình chạy nhanh như bay.

Quý Nhượng đem cặp của Thích Ánh vắt lên vai, không thèm nhìn đến cặp của Du Trạc, rảo bước đi. Bước hai bước, Thích Ánh vẫn chưa đi theo, hắn quay đầu nhìn, thấy cô cầm cặp Du Trạc lên, phủi sạch rồi ôm vào lòng.

Quý Nhượng lần nữa chịu đựng, sự ghét bỏ trong đáy mắt dường như đều lộ ra ngoài, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đưa tay cầm lấy chiếc cặp kia, thấp giọng mắng:

"Đệch, đừng để ông đây gặp được cậu ta."

Bên kia đường, Khuất Đại Tráng há hốc miệng hỏi Lưu Hải Dương:

"Vừa rồi anh Nhượng nhảy qua lan can băng qua đường, là để giúp người ta xách cặp ư?"

Lưu Hải Dương im lặng một lúc:

"Có cảm thấy anh Nhượng đối với học sinh đặc biệt kia rất khác không?"

Lạc Băng trưng ra dáng vẻ vô cùng khó hiểu:

"Vừa điếc vừa câm, dù gương mặt không tồi nhưng cũng không đến mức như thế, nếu là tao vẫn là chọn Tiết Mạn Thanh tốt hơn."

Cậu liền bị Khuất Đại Tráng vỗ sau ót:

"Chọn con mẹ mày, Tiết Mạn Thanh nhìn trúng mày cái búa."  Cậu ta móc điện thoại gọi cho Quý Nhượng,

"Alo, anh Nhượng, anh đi đâu thế, chúng ta không phải đến khu trò chơi sao?"

Quý Nhượng hờ hững:

"Tụi mày đi trước đi."

Gác máy, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau. Lưu Hải Dương nói:

"Tao cảm thấy anh Nhượng lần này xong rồi."

Lạc Băng:

"Không thể nào, chúng ta mới là người tuyệt nhất trong lòng anh Nhượng."

Khuất Đại Tráng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!