Giới giải trí chính là như vậy, chỉ cần không lộ mặt nhiều hoặc diễn viên không có tác phẩm sẽ dễ dàng bị lãng quên, nếu là fan còn có thể nhận ra, nhưng đã là người qua đường thì không cần nói.
Mấy năm nay Lâm Trứ chỉ tập trung vào tập đoàn, tài khoản weibo diễn viên tuy vẫn còn giữ nhưng ngoại trừ đăng bài khoe ân ái thì cũng không đăng hoạt động gì ở ngoài công chúng.
Từ lúc bắt đầu xuất đạo sẽ có quay phim, đến khi không nhận phim nữa vẫn bị nhận ra, từ từ những người gặp mặt sẽ không còn kích động như ban đầu, có đôi lúc người ta sẽ cảm thấy người này thật đẹp trai, nhưng nhất thời sẽ không nhớ nổi anh là ai... Chờ một chút.
Cuộc sống ảnh đế cứ như vậy từ từ được khép kín, chỉ còn là cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Cho nên ba người phụ nữ đang ngăn cản Lâm Trứ ban đầu cảm thấy anh thật đẹp trai, có cảm giác quen thuộc nhưng không hoàn toàn ý thức được thân phận ngày xưa của anh, chính vì thế mới tự tin ngăn cản.
Các ba người này đều đồng loạt dùng dáng người che trước mặt Lâm Trứ, nửa bước cũng không cho vào.
Bên trong khu vực kia còn có tiếng lải nhải của vị phú nhị gia.
Lâm Trứ lạnh nhạt nhìn ba người họ, một giây sau thì đưa tay lên kéo cà vạt. Ba người kia đồng loạt đỏ mặt, tầm mắt dừng tại ngón tay trên cổ anh, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Đôi môi Lâm Trứ khẽ mở: "Tránh ra."
Ba người nọ: "Hả?"
Cả ba đều ngây ra một hai giây, lại bị ánh mắt Lâm Trứ nhìn cho chột dạ, ánh mắt đó có phần lạnh lùng, có chút đáng sợ, Lâm Trứ nới lỏng cà vạt, anh híp mắt: "Hửm?"
Một tiếng phát ra làm cho ba người sợ hãi nảy lên, vội vàng nghiêng người, sau lưng lại lạnh toát nhanh chóng mở đường.
Lâm Trứ trực tiếp lướt qua ba người nọ đi vào, khí thế cường thịnh, bọn họ thiếu chút nữa đã mềm nhũn chân, nhưng đồng thời cũng không hẹn mà nhìn về phía bóng dáng cao lớn của anh, nói thầm: "Đẹp thật đấy..."
Bên kia Trần thiếu cầm một bộ tây trang khác vào đổi, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhà tạo mẫu cuối cùng phải dẫn Trần thiếu đến tận nơi, sau đó mới thả lỏng người, nhưng chỉ chớp mắt sau lại nhìn thấy Lâm Trứ.
Cô ấy lập tức vực dậy tinh thần: "Chào Lâm tổng..."
Lâm Trứ trực tiếp đưa áo khoác cho cô ấy, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang soi gương đằng kia. Kỷ Vi quay lưng với cửa, cô ưỡn ngực, thầm nghĩ có nên dán thêm miếng nâng ngực hay không, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không biết Lâm Trứ đang đứng phía sau mình, anh đưa tay ôm eo cô.
Kỷ Vi ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt anh, cô cười: "Anh về lâu chưa?"
Mặt không thể tránh né mà đỏ lên, tuy rằng hiện tại cô nhìn thành thục hơn lúc xưa một chút nhưng tư thái vẫn còn tồn tại nét trẻ con.
"Ừm." Lâm Trứ cúi đầu hôn Kỷ Vi.
Kỷ Vi cong môi cười.
Lâm Trứ cực kỳ yêu bộ dạng này của cô, ánh mắt không rời.
Ba người phụ nữ ở cửa lập tức hoảng hốt, ngây người một lúc mới kịp phản ứng.
"Trời ạ, đây không phải là Lâm Trứ sao?"
"Là anh ý đó."
"Là ảnh đế đó, vẫn đẹp trai như năm nào."
"Hình như anh ấy cũng sắp bốn mươi rồi đúng không, sao nhìn còn trẻ vậy chứ..."
"Vợ của ảnh có phải mới vừa thành niên hay không đấy…"
Ba người rốt cục cũng nhận ra, trực tiếp quây quần bàn luận. Có thể là do quá kích động nên không khống chế được âm lượng.
Một câu " Hình như anh ấy cũng sắp bốn mươi rồi đúng không, sao nhìn còn trẻ vậy chứ..." trực tiếp lọt vào tai Lâm Trứ, anh híp mắt...
Sau đó anh nghiêng đầu, nói với nhà tạo mẫu hai câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!