"Hửm?" Lâm Trứ nhìn cô đang phát ngốc, ánh sáng lấp lóe, siết chặt cằm cô.
Kỷ Vi đỏ mặt, đẩy ra tay anh ra, đáp: "Phim kia, xem phim đi anh."
Lâm Trứ thả tay đặt lên đùi Kỷ Vi, dưới lòng bàn tay là da thịt non mềm mại, anh lại nhướng người lên, ngậm lấy đôi môi đỏ tươi của cô.
Cả người Kỷ Vi nhũn ra, dựa vào lòng ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lúc sau Lâm Trứ thấp giọng hỏi cô: "Anh làm diễn viên có phải khiến em không được tự nhiên đúng chứ?"
Kỷ Vi sửng sốt, không nghĩ là anh sẽ hỏi điều này.
Cô nhớ lại tình huống sáng nay, có khả năng sau này trong trường sẽ còn phát sinh những chuyện như thế này.
Nhưng Kỷ Vi vẫn mím môi, lắc đầu: "Sẽ không ạ, em thích anh làm diễn viên mà."
Nói đoạn Kỷ Vi đưa tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
Lúc trước Lâm lão gia đã từng nói qua, Lâm Trứ chỉ có một sở thích là diễn kịch. Anh hóa thân thành nhiều nhân vật khác nhau, thích tự chủ được nhân sinh của mình. Cho nên điều anh thích cô không muốn phủ nhận.
Lâm Trứ xoa cằm cô im lặng, sau đó bế cô đặt xuống ghế bên cạnh.
Kỷ Vi lập tức dựa vào người anh, anh đưa tay ôm lấy eo cô, hai người tiếp tục xem phim.
Đoạn giữa của phim là những cảnh mạo hiểm, càng về sau lại càng ngàn cân treo sợi tóc, trải qua dày vò, chờ đợi, tuyệt vọng, cuối cùng cũng sửa trạm không gian thành công.
Đây là lần đầu Kỷ Vi xem loại phim xưa cũ như thế này, xem đến mê mẩn.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Trứ. Anh ôm cô, bàn tay khác gác lên tay vịn làm thế chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn màn hình.
Kỷ Vi dụi đầu vào lòng ngực anh, "Hay không anh?"
Cô hỏi rất nhẹ nhàng.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô: "Cũng được."
"A, em còn cho rằng anh sẽ thấy rất hay nữa đấy…"
Mặt anh vẫn rất thong thả, không đáp lời cô, cũng không giải thích gì với Kỷ Vi. Bộ phim này là bản làm lại được chính anh đầu tư.
Nam chính ngày đó giờ đã 51 tuổi, bộ này được đổi thành con của anh ta đóng chính, mà thời gian quay khi ấy cậu ta vẫn còn trẻ, kỹ thuật diễn còn khá ngây ngô.
Sau khi phim chiếu đến đoạn kết, Lâm Trứ cất lời: "Ở trong ký túc xá trường không tiện đâu."
Kỷ Vi giật mình, mắt vẫn xem phim, không nói lời nào.
Thời điểm lúc trưa Lâm Trứ đã không đồng ý, dù Kỷ Vi nhìn thế nào anh cũng không nói chuyện, trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm, hiện tại ở đây chỉ còn anh và cô, Kỷ Vi cảm thấy mình sẽ không nói lại anh.
Cô lẩm bẩm: "Liêu Mân cũng ở tại ký túc xá mà."
Lâm Trứ híp mắt, thần sắc lạnh xuống.
Kỷ Vi ngẩng đầu thấy vậy thì hoảng hốt, lập tức nghiêng người qua ôm lấy cổ anh, làm nũng: "Chỉ ở một năm thôi anh, một năm là được rồi ạ, sau đó em sẽ về mà."
Lâm Trứ để mặc cô làm nũng. Kỷ Vi tiếp tục động tác, miệng gọi tên anh.
"Trứ Nhi à… Nam thần ơi…. Lâm Trứ…"
Lâm Trứ giữ chặt eo cô, giọng nói khàn đi: "Gọi là gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!