Hành động lần này của Lâm Trứ rất tùy ý, điều này khiến cho vài người bên cạnh cũng nhìn lại đây, Kỷ Vi cũng nhanh chóng theo bước chân của anh nên không để ý ánh mắt của người khác.
Lâm Trứ ôm cô, hơi nghiêng đầu né tránh không ít ánh mắt, đi xuống bậc thang rồi tiến về phía hồ nước.
Ở đằng sau có một vài nữ sinh viên vẫn đưa ánh mắt đuổi theo sau lưng bọn họ.
Trầm mặt suy nghĩ khoảng một giây, một trong số đó nhảy dựng lên: "Đó là Lâm Trứ đúng không?"
"Đúng là giống thật đấy."
"Tối hôm qua các phóng viên nói anh không tham dự liên hoan phim, có phải anh ấy đã về rồi không?"
"Cô bạn gái nhỏ của ảnh học trường mình à?"
"Mẹ ơi, đuổi theo mau."
Một lời phát động, ngay lập tức ba cô gái bên cạnh vội vàng nhanh chóng chạy xuống bậc thang, người còn lại thì chậm hơn một chút nhưng cũng cố gắng đuổi theo, lúc chạy còn không quên lấy khẩu trang ra mang vào, theo đuổi thần tượng cũng cần trang bị chứ.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Ai vậy ta?"
"Chúng ta cũng đuổi theo nhìn thử xem?
Một nhóm khác đang xuống lầu chuẩn bị đi tìm ký túc xá, thấy thế thì cũng hòa vào sự nháo nhiệt chạy theo, ngay lập tức cảnh tượng này thu hút các sinh viên khác vẫn đang đắm chìm vào thế giới của chính mình nãy giờ.
"Ấy người đẹp, mọi người đi đâu đấy??"
"Này người anh em có chuyện gì vậy…"
Cô nữ sinh viên đeo khẩu trang đằng trước quay đầu lại nói: "Lâm Trứ đó….."
"Hả?"
"A a a a a a a a a……"
Vốn dĩ nhóm theo đuôi chỉ có bốn người, bây giờ đã nhanh chóng gia tăng lên thành mười mấy người chạy về phía Lâm Trứ.
Sau khi Kỷ Vi và Lâm Trứ đi đến hồ nước thì mới cầm tờ giấy trong tay lên xem, đang nghĩ nên đi đâu tìm ký túc xá thì lại phát hiện đằng sau có tiếng bước chân chạy đến.
Lâm Trứ rất nhạy bén, trước tiên là kéo Kỷ Vi chạy đi, hai người chạy về phía khu bên cạnh.
Sau đó trực tiếp chạy xuyên qua đường lớn, nhanh chóng tiến về chỗ cây ngô đồng.
Nơi đó rất gần cổng phía đông.
Tim Kỷ Vi đập rất nhanh, sau mới phản ứng lại: "Có…có phải rất nhiều người đang đuổi theo chúng ta không anh?"
Lâm Trứ cúi đầu hơi cong môi với cô, "Ừm."
Tiếng tim đập "thình thịch" của Kỷ Vi càng lớn hơn, không dám quay đầu lại, chỉ vùi đầu chạy theo Lâm Trứ, hai người một trước một sau giống như đang chạy trốn.
Rất nhanh đã đến cửa phía đông.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen lái lại đây, cửa trường thoáng đãng, A Mạo nhanh chóng mở cửa xe, Lâm Trứ nửa ôm Kỷ Vi lên ngồi, sau đó cũng theo sau khom lưng bước vào.
Kỷ Vi thở hồng hộc, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc Lâm Trứ cũng nghiêng đầu qua hôn lên môi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!