Chương 48: (Vô Đề)

Sau khi sự ngạc nhiên kết thúc, niềm vui xâm chiếm toàn bộ cơ thể Kỷ Vi, cô vội vàng cúi người đi ra, ngước đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Trứ, vừa định mở miệng nói chuyện thì tay anh đã chạm vào lỗ tai cô, tiếp theo một cái khẩu trang khác xuất hiện trong tay anh, anh đeo vào tai cô, chỉnh lại cẩn thận.

Kỷ Vi chớp mắt: "Ơ?"

Tay còn lại của Lâm Trứ chỉnh ở phía bên kia, nghiêng đầu đeo cho cô, thấp giọng nói: "Bây giờ em cũng được coi là một nửa nhân vật công chúng rồi."

Lúc này Kỷ Vi mới ngộ ra, lần trước đi tham dự liên hoan phim, Lâm Trứ đã công khai cô hoàn toàn trước mắt toàn thể phóng viên truyền thông, hơn nữa với nhiệt độ của weibo lúc đó, chắc hẳn có rất nhiều người nhận ra cô.

Kỷ Vi vội vàng đưa tay chụp lấy khẩu trang, may mà anh tới, nếu không chỉ có một mình cô đi vào đại học Kim Thành chắc chắn sẽ có rất nhiều người vây quanh.

Lâm Trứ thấy cô chuẩn bị tốt thì cúi người chào hỏi với chú Lưu, sau đó nắm tay cô.

Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đưa em vào sao ạ?"

"Ừm." Lâm Trứ đáp lời, một tay cầm balo của cô, tay kia thì nắm lấy tay cô, hai người đi về phía cổng. Cổng tây nam không giống cổng chính, bên này gần ký túc xá lại khá yên tĩnh nên không có quá nhiều người. Kỷ Vi được anh nắm tay thì trong lòng ấm áp, không nhịn được bèn duỗi ngón tay cùng anh đan xen, cứ vậy mười ngón giao triền.

Lâm Trứ không quay đầu lại, cũng không nhìn cô, chỉ là lòng bàn tay hơi dùng sức, nắm chặt hơn.

Đi một lúc thì điện thoại trong túi của Kỷ Vi vang lên, cô mới chợt nhớ ra mình có hẹn Liêu Mân với Triệu Cận Sinh, vừa định bắt máy thì thấy Liêu Mân và Triệu Cận Sinh bước ra từ dưới bóng cây ngô đồng (1) gần cổng tây nam. Liêu Mân vui vẻ vẫy tay, đôi mắt mong chờ lấp lánh.

(1) Cây ngô đồng: là một loài thực vật có hoa thuộc nhóm Họ Cẩm quỳ. Hình thái cây ngô đồng cao, một cây trung bình có thể đạt đến độ cao hơn 12m. Vỏ cây có độ trơn nhẵn, màu xanh biếc, lá cây xanh thẫm nồng đậm, thoạt nhìn rất tươi mát.

Sau sự việc kia, Kỷ Vi đã giải thích với Liêu Mân Lâm Trứ không phải người như thế, anh không hề coi cô là thế thân.

Thật ra Liêu Mân cũng còn trẻ, tâm tư đơn thuần, lại hay mộng mơ, chỉ có một chuyện nhỏ cũng phóng đại lên ngàn lần, hơn nữa lại không hiểu rõ tâm tư của người lớn cho nên mới lo lắng chuyện Kỷ Vi, nếu đã giải thích rồi thì tất nhiên Liêu Mân cũng sẽ giống Kỷ Vi, cũng sẽ chúc phúc từ tận đáy lòng cho hai người họ.

Dù sao cũng là nam thần nha…nam thần mà mình thích nhiều năm lại ở cùng với bạn thân của mình… Cảm giác thật bùng cháy.

Kỷ Vi cũng nhanh chóng vẫy lại, Liêu Mân cũng rất thông mình, không trực tiếp gọi tên Kỷ Vi.

Kỷ Vi vẫy tay với Liêu Mân nhưng cũng không quên vẫy với Triệu Cận Sinh, trên vai cậu là balo màu đen, khuyên tai của cậu lấp lánh dưới ánh nắng, trông thật thu hút.

Cậu hơi mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người Lâm Trứ, anh khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt lạnh nhạt như thường ngày đáp lại.

Thật ra chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu, ánh mắt hai người ai nấy đều mang theo tia lửa.

Lâm Trứ thu hồi ánh mắt, rũ mi xuống, giống như chưa có gì xảy ra.

Liêu Mân lại cảm giác được không khí giữa hai người này không đúng, cô ấy đánh mắt về phía Kỷ Vi, Kỷ Vi quả là một cô gái ngốc mà, chắc là vì quá vui nên không phát hiện ra điều gì, không những thế còn duỗi tay câu lấy ngón tay của Liêu Mân.

Liêu Mân cũng nắm tay cô, chủ đồng làm hòa không khí: "Nam thần đến đưa Kỷ Vi đi học sao ạ?"

Lâm Trứ: "Ừm."

"Vậy chúng ta mau đi vào thôi, lát nữa lại có nhiều người hơn nữa đấy."

Vóc dáng Lâm Trứ khá cao, tuy không bộ đồ hôm nay không nổi bật nhưng nét mày chững chạc vẫn không thể giấu, sợ rằng sẽ sớm có người nhận ra.

Kỷ Vi phụ họa quơ tay: "Đúng vậy, đi thôi đi thôi, phải cẩn thận hơn mới được."

Liêu Mân cười lấy khẩu trang ra đeo vào, sau đó lại chọc cánh tay Triệu Cận Sinh, cậu ta bày ra vẻ không tình nguyện mà lấy khẩu trang đen mang vào.

Như vậy toàn bộ đoàn người đều đeo khẩu trang, sẽ ít thu hút sự chú ý của người khác hơn.

Bốn người đi vào trường, trên đường đi có ngang qua thư viện và sân bóng rổ, nơi nào cũng rộng lớn, trong sân trường xe đạp đi vi vu khắp nơi, tụm thành tốp ba tốp năm, Kỷ Vi nhìn cái gì cũng lạ, không hề chớp mắt.

Cô túm lấy cánh tay của Lâm Trứ, anh cúi đầu "hửm" một tiếng.

Kỷ Vi nhón chân nhỏ giọng hỏi: "Đại học của anh có lớn như này không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!