Chương 45: (Vô Đề)

Trước đó hai chữ "thế thân" đã làm Kỷ Vi giận dỗi, lần nữa bị Lâm Trứ nhắc đến khiến cô xót xa, trừng mắt nhìn anh, vẫn không động đậy.

Lâm Trứ vuốt ve mặt cô, lại nhìn cách ăn mặc của cô nhóc, vẫn là bộ đồ ngủ áo ngắn lộ rốn và chiếc quần đùi khoe trọn đôi chân dài.

Đôi mắt anh tối đi, khóa chặt eo cô, nói: "Tất cả trên mạng đều không phải sự thật, anh đối với Tô Nhan không có gì đặc biệt cả."

Kỷ Vi: "Thật vậy sao?"

"Thật. Chiếu cố cô ấy chỉ bởi vì cổ là vợ của Trương Việt. Trương Việt cùng anh hợp tác thành lập một công ty điện ảnh, anh là cổ đông." Cánh tay được xắn tay áo lên dán trực tiếp vào da thịt của Kỷ Vi, làn da cô nhóc trắng nõn, nó không ngừng khơi dậy dục vọng.

Kỷ Vi bĩu môi: "Nhưng thật ra nhìn cô ấy với em rất giống."

"Em sắc xảo hơn cô ấy chứ." Tầm mắt Lâm Trứ nhìn xuống lạc vào nơi eo cô, anh đưa tay lên kéo quần áo cô xuống.

Kỷ Vi nghe anh nói vậy thì tâm tình tốt hơn. Tâm tư thiếu nữ đơn giản, thấy gió là gió, thấy mưa là mưa, cô có thể tin tưởng, thẳng thắn, không giống như những người lớn tuổi hơn hay so đo, suy nghĩ lung tung. Kỷ Vi ôm cổ rồi chôn mặt vào cổ anh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Rất nhiều người nói em giống cô ấy, nói em là thế thân của cổ, đến cả Liêu Mân cũng nói vậy đấy."

"Không đúng. Em là Kỷ Vi, là cô nhóc mà anh giúp đỡ, đồng thời cũng là người của Lâm gia." Khó khi nào Lâm Trứ kiên nhẫn nói nhiều như vậy, giọng anh vẫn nhàn nhạt nhưng cũng lại rất kiên định.

Kỷ Vi "ừm" một tiếng, cả tâm tình đều được trấn an, cô dựa vào bả vai anh một lúc, sau đó ngồi thẳng lên ôm lấy mặt anh, nhìn nơi vừa mới bị đánh xuống, giọng mềm như bông: "Anh đau không?"

Đôi môi mỏng của Lâm Trứ nhấp nhẹ, nhướng mày: "Em nói thử xem?"

Đầu ngón tay Kỷ Vi xoa mặt anh, thấp giọng nói: "Em xin lỗi."

"Xin lỗi cũng vô dụng."

"Hả?" Kỷ Vi ngẩn người, Lâm Trứ bình tĩnh đáp: "Hôn anh một cái."

Kỷ Vi nhìn sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng lại nói ra những lời như thế thì đỏ mặt, cô nhéo má anh, "Hôn chỗ nào chứ…."

"Hôn chỗ nào à? Em nói thử xem."

Tim Kỷ Vi đập thình thịch, gương mặt củ ấu của anh rõ ràng ngay trước mắt, Kỷ Vi nghiêng người hôn lên mặt anh, lúc này đột nhiên Lâm Trứ quay đầu, môi mỏng của anh chạm vào môi cô, Kỷ Vi "ưm" một tiếng, Lâm Trứ giữ chặt gáy cô, anh hơi ngẩng đầu để hôn cô. Mặt mũi Kỷ Vi hồng lên, bả vai rụt xuống, Lâm Trứ quay người đặt cô dựa vào đầu giường, cúi người xuống, thâm nhập sâu vào miệng cô.

Bả vai Kỷ Vi vẫn luôn co lại, lộ ra một mảng thịt trắng nõn, xương quai xanh cũng phơi bày hoàn toàn, Lâm Trứ nghiêng đầu hôn dọc theo cổ cô, vừa hôn vừa mút bả vai cô nhóc, Kỷ Vi nắm chặt lấy áo sơmi của anh, ngón chân theo bản năng duỗi thẳng ra, cô nghiêng đầu cất giọng mềm mại: "Trứ Nhi…"

Lâm Trứ dịch đầu lên, hôn lên khóe môi cô, "Gọi ông xã."

Đôi mắt Kỷ Vi ngập nước, Lâm Trứ híp mắt nhìn cô nhóc, bả vai vẫn co lại, da thịt hồng lên, bộ dàng mặc người xâu xé.

Đôi mắt Lâm Trứ hiện lên một tia dục vọng bùng cháy, cuối cùng lại chỉ cắn trên vai cô một cái, nói: "Về phòng thôi."

"Phòng nào ạ?" Kỷ Vi vẫn còn mờ mịt, Lâm Trứ khoanh tay ôm eo cô, bế hẳn người lên, cả người Kỷ Vi bay lên không, vội vàng ôm chặt cổ anh.

Người đàn ông này rất cao, vừa đứng dậy cũng khiến Kỷ Vi luống cuống.

Cô nói vội: "Điện thoại của em."

Lâm Trứ khom lưng để cho Kỷ Vi rút điện thoại và dây sạc ra, sau đó ra cửa.

Vừa bước ra đã gặp ngay dì Trần đang tiến lên đây, dì sửng sốt, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lâm Trứ bình tĩnh đáp: "Ngủ ạ."

"Đi đâu ngủ chứ? Đây không phải phòng của Vi Vi sao?"

"Đến chỗ của tôi."

Dì Trần ngẩn ngơ, trong đầu lần nữa lặp lại câu nói của A Mạo "ở dưới mí mắt dì mà làm…". Bây giờ anh ngang nhiên chuyển từ "dưới mí mắt" thành "trước mắt" luôn rồi, dì Trần không nhịn được nói: "Lâm Trứ, con bé còn nhỏ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!