Chương 4: (Vô Đề)

Ngày thứ bảy tuần này, gia sư Lâm Đế mời tới dạy học đã đến nhà, là một sinh viên năm 2 của Đại học Kim Thành, người lịch sự, nhã nhặn, trên mặt đeo một cặp kính dày.

Dì Trần ra đón tiếp người vào nhà, Kỷ Vi nằm bò trên bàn, nhắn tin wechat cho Lâm Trứ.

Lâm Trứ trả lời rất ít, thế là Kỷ Vi một lần nhắn nhiều tin.

Kỷ Vi: [ Anh đang đóng phim sao? ]

Kỷ Vi: [ Có phải đeo dây cáp không ạ? ]

Kỷ Vi: [ Em đang xem phim 《 Đại Kim 》 , anh mặc đồ người Mông Cổ đúng là đẹp thật. ]

Lâm: [ Gia sư đã tới chưa? ]

Kỷ Vi: [ Đã tới….]

Dì Trần gọi Kỷ Vi một tiếng, Kỷ Vi đứng dậy, nhìn gia sư đến dạy mình, ngoan ngoãn gọi: "Chào thầy ạ."

"Kỷ Vi đúng không? Tôi là Triệu Trình, em có thể gọi tôi là Trình ca." Triệu Trình nhìn cô bé ngoan ngoãn đang đứng trước mặt thì có chút ngạc nhiên, trong nhà nam thần Lâm Trứ thế mà lại giấu một cô bé xinh đẹp như vậy….

Kỷ Vi đẹp, có thể nói đó là một nét đẹp có chút thần tiên, vùng sông nước Giang Nam đã nuôi dưỡng ra làn da này, trắng nõn hồng hào, mặt mày tinh tế, cái miệng nhỏ đo đỏ, quan trọng nhất là một mái tóc thẳng dài, đen nhánh, trông thật nổi bật. Nhịp tim của Triệu Trình bất chợt tăng nhanh, anh ta lấy sách vở ra, nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

"Dạ." Kỷ Vi lại ngồi xuống tấm thảm, ngoan ngoãn nhìn Triệu Trình.

Triệu Trình bị cô nhìn như vậy, hô hấp chợt trầm xuống, bắt đầu giảng bài cho cô.

Quả thật Kỷ Vi có chút không tình nguyện, cô muốn Lâm Trứ dạy cho mình, nhưng cô vẫn biết không có khả năng đó, vậy chỉ có thể nhận sự dạy dỗ từ gia sư.

Rốt cuộc là cô vẫn chưa thể theo kịp tốc độ học tập ở trường bên này.

Rất nhanh, một tiết đã trôi qua, trong thời gian nghỉ giải lao, Kỷ Vi lấy điện thoại ra chơi, nhìn thấy trên weibo đăng một tin tức.

"Liên hoan phim, danh sách thảm đỏ."

Một người ngôi sao nữ nào đó đang kéo cánh tay Lâm Trứ đi vào thảm đỏ.

Kỷ Vi: "……" Tức giận.

Buổi tối, sau khi Triệu Trình kết thúc buổi học và về, Kỷ Vi ăn cơm xong lại cùng với Lâm Chấn xem TV, đột nhiên thầy Cao, giáo viên chủ nhiệm khối 10 lớp ba, nhắn một tin lên nhóm trò chuyện của lớp.

Thầy Cao: [ Cùng phụ huynh hội ý một chút, tháng tư này đã đến kỳ phân ban, thứ hai tuần sau đến lớp điều phiếu nhé. ]

Kỷ Vi nhìn màn hình, trầm mặc một lát.

Tâm tình có chút phiền muộn, ba mẹ cô đã qua đời, đến bà nội cũng không còn nữa.

Cô cắn bánh quy, hỏi Lâm Chấn: "Ông ơi, ông nói xem con nên học ban xã hội thì tốt hay ban tự nhiên thì tốt?"

Lâm Chấn quay đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: "Con cảm thấy như thế nào? Con muốn làm cái gì thì học cái đó."

"Dạ."

Cô đứng dậy, tìm được số điện thoại của Lâm Trứ, đi ra cửa, ngồi xổm xuống bậc thang, nhìn ánh đèn trong viện, điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ vang lên, "Hửm?"

"Em muốn chọn ban năm sau." Kỷ Vi vừa nghe đến giọng của anh, tâm tình tốt hơn rất nhiều, ngữ điệu của cô cũng cao hơn một chút.

"Ừa, tự em lựa chọn." Lâm Trứ nói, giọng anh xuyên qua microphone có phần gợi cảm nhưng vẫn dễ nghe vô cùng, Kỷ Vi cắn môi dưới, nói: "Em muốn chọn khoa văn."

"Có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!