Chương 26: (Vô Đề)

Buổi sáng mặc xong đã thay ra, may mắn chưa đem váy đi ngâm, cô chỉ tiện tay quăng lên giường. Kỷ Vi vào phòng với gương mặt ửng đỏ, nhìn chằm chằm chiếc váy kia một lúc mới đưa tay cầm lên, đi vào nhà tắm thay, sau khi mặc vào hoàn chỉnh còn sửa sang lại một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.

Phật dựa kim trang người dựa y trang (1), đúng là như vậy, phong cách khác đi thì mặc vào cũng sẽ khác đi.

(1) Phật dựa kim trang người dựa y trang: câu này mình chưa tìm được ý nghĩ cụ thể nhưng đại khái là Phật thì mặc áo cà sa còn người thì mặc đồ, mỗi người có mỗi cách mặc khác nhau. Ai hiểu ý nghĩ rõ hơn thì mong chỉ cho mình với nhé, mình cảm ơn.

Kỷ Vi cột lại tóc đang xõa ra, làm lộ cần cổ trắng nõn, cô nhìn ngắm, quay một vòng mới cảm thấy tốt hơn, tâm trạng thả lỏng nhiều hơn.

Cô đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi đến cầu thang thì tâm tình lại bắt đầu thấp thỏm, còn có cảm giác khẩn trương không thể nói, vành tai cô có chút đỏ lên, đi từng bước xuống lầu.

Phòng khách có dì Trần, Lâm lão gia, còn có giám đốc của nhãn hàng trang sức, tất cả họ đều nhìn qua, đến khi thấy hình bóng cô nhóc bước xuống thì đều sửng sốt.

Kỷ Vi nhận ra ánh mắt của họ thì theo bản năng đưa tay lên sửa lại tóc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua Lâm Trứ.

Anh ngồi trên ghế sô pha, chân dài vắt chéo, hơi nghiêng đầu nhìn.

Kỷ Vi hít sâu một hơi.

Dì Trần cười rộ lên: "Nhận không ra luôn nha."

Lâm lão gia: "Chớp mắt một cái đã thấy Kỷ Vi trưởng thành rồi."

"Lớn lên xinh đẹp thật mà." Giám đốc trang sức lập tức buông lời khích lệ, Kỷ Vi ngượng ngùng không thôi, cô thở ra một hơn, nhanh chóng đi xuống.

Buổi sáng mặc như thế nhưng vẫn chưa có ai nhìn, đến nay mặc thêm lần nữa thì lại quá nhiều ánh mắt chú ý tới, cô mím môi, hỏi: "Đẹp sao ạ?"

"Đẹp, rất đẹp." Dì Trần bước lên, nhìn trên nhìn dưới đánh giá, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô: "Vi Vi trưởng thành rồi."

Kỷ Vi khẽ nói: "Vậy con có thể yêu đương đúng không ạ?"

Cô vừa hỏi thì mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, nửa ngày sau Lâm lão gia gắt lên: "Chỉ biết yêu với đương. Vào được đại học là chỉ nghĩ yêu đương thôi đúng không?"

Kỷ Vi cười đáp: "Đúng ạ."

Lâm lão gia hừ một cái, nói: "Nuôi cháu gái như bát nước đổ đi mà."

Dì Trần và giám đốc trang sức lập tức cười lên.

Kỷ Vi bĩu môi, nhìn về phía Lâm Trứ, thần sắc anh vẫn bình tĩnh, anh đứng lên, bóng người cao lớn mang tính áp đảo người khác hiện lên, anh đi về phía Kỷ Vi, ngay lúc đổ cô liền khẩn trương, một giây trước còn nói yêu đương, bây giờ thì ánh mắt cứ dán vào Lâm Trứ.

Lâm Trứ đi đến phía bên này nhưng lại không qua chỗ Kỷ Vi mà đến bên chỗ đặt trang sức, anh đứng đó cúi đầu nhìn.

Cánh tay đeo đồng hồ nhẹ nhàng lướt trên những sợi dây chuyền, dường như đang rất nghiêm túc lựa chọn.

Dì Trần kéo tay Kỷ Vi qua, nói: "Lại đây chọn đi."

Kỷ Vi bị kéo đến đứng bên cạnh Lâm Trứ, cô như ngừng thở, nhìn tay anh đang chạm vào từng sợi dây chuyền kia.

Lâm Trứ vừa chọn, vừa nói: "Nhất thời không biết em thích kiểu nào nên đều kêu họ đem đến."

Kỷ Vi phát ra tiếng "ừm" nhẹ nhàng bằng giọng mũi.

"Chọn cái nào?" Anh nhìn Kỷ Vi, Kỷ Vi ngay lập tức chìm vào đôi mắt anh, trong đầu nhớ đến nụ hôn tối qua, mặt cô đỏ lên, cô nhấp môi nói: "Anh…anh chọn giúp em được không?"

Đôi mắt Lâm Trứ híp lại, gật đầu: "Được."

Sau đó ngón tay anh chạm đến mặt dây chuyền cỏ bốn lá, nho nhỏ thật xinh, anh cầm lấy đi đến bên cô.

Kỷ Vi chủ động xoay người, đưa lưng về phía anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!