Trầm mặc vài giây, giọng nói Lâm Trứ lạnh hơn, "Không ăn cơm cùng nhau sao?"
Giọng Kỷ Vi vẫn mềm mại như vậy, từng giọng mũi đều như bị gối đầu ngăn chặn, cô nói: "Dạ, việc học quan trọng, em đã ăn ở nhà ăn rồi."
Lâm Trứ híp mắt, không lên tiếng nữa.
Một lát sau, anh nói: "Ông nội và dì Trần đều ở nhà chờ em kìa."
Kỷ Vi "dạ" một tiếng: "Em biết mà, em cũng nhớ hai người lắm, nhưng em sắp thi rồi, em đi không được, em đã nhắn tin với ông và dì Trần rồi ạ."
Giọng nói cô nhóc mang theo ý làm nũng, mềm mại, Lâm Trứ mở cửa xe, bước nhanh xuống dưới, vừa nghe cô làm nũng vừa bước đến phòng bảo vệ.
Anh lấy chứng minh thư ra đưa cho bảo vệ.
Bác bảo vệ sửng sốt, nhìn một lúc mới quay người đem cái túi đến cho anh, Lâm Trứ nhìn cái túi, đập vào mắt chính là logo của nhãn hàng.
Anh nói: "Anh đã lấy quà rồi, cái gì đây?"
Giọng Kỷ Vi mang theo chút ý cười: "Anh nhìn xem, chắc sẽ hợp với anh đấy."
Lâm Trứ nghe được tiếng cười của cô, híp mắt, đưa tay lấy đồ trong túi ra, theo đó còn có một tờ hóa đơn rơi ra, Lâm Trứ cúi xuống nhặt lấy, cầm tờ hóa đơn lên xem, phía trên tên cửa hàng là "Mist", đó chính là tên quán cà phê hôm nọ, lại liếc nhìn thời gian.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, 6 giờ tối.
Lâm Trứ nhìn chằm chằm tờ hóa đơn, anh dựa vào cửa, hỏi: "Hôm đó buổi tối em đã đến "Mist" à?"
Kỷ Vi vẫn đang chờ câu trả lời của anh, đột nhiên nghe hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng đáp "ừm".
Giọng nói Lâm Trứ trầm xuống, hỏi tiếp: "Nhìn thấy gì?"
"Anh cùng một người phụ nữ." Kỷ Vi cũng không dấu giếm.
Lâm Trứ: "Cho nên?"
Kỷ Vi cười, ngữ điệu mang theo một chút không thèm để ý: "Không có cho nên gì cả, em vốn là không biết nơi đó thế nào nên mới đi vào, nơi đó thật sự rất sang trọng nhé, uống hai ly rượu lại tốn đến mấy ngàn tệ."
"Em còn uống rượu?"
"Em thành niên rồi mà, sao lại không được uống chứ?" Kỷ Vi lập tức phản bác, thái độ có chút phản nghịch, "Em cũng sẽ lớn lên."
Nói xong, cô có chút bực bội.
Lâm Trứ híp mắt, đầu ngón tay gõ gõ vào chiếc hộp, sau đó anh mở nắp hộp lên, thấy được bên trong là khăn quàng cổ, Lâm Trứ nhàn nhạt nói: "Rất đẹp."
"Anh thích không?" Kỷ Vi lấy lại tinh thần, không thèm nghĩ đến chuyện kia, cười hỏi.
Giọng nói Lâm Trứ càng thấp hơn, mang theo một chút ý cười thâm sâu, "Thích."
"Vậy anh quàng lên nhé, nhớ nói với ông và dì Trần là em mua. Được rồi, em làm bài tập đây, cúp nhé."
"Sinh nhật vui vẻ nha."
Kỷ Vi vừa dứt lời, không đợi Lâm Trứ đáp lại liền cúp điện thoại.
Đột nhiên bị cúp màn hình, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn điện thoại, một giây sau anh cầm túi quay về chiếc Hummer.
Đêm nay, anh ăn một bữa cơm vội vàng ở nhà, tiếp đó là cắt bánh kem. Nửa đêm lại bay qua phía đông.
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!