Đột nhiên nói muốn uống cà phê, Liêu Mân sửng sốt. Cô ấy nhìn qua hướng của quán cà phê, trong đó tất cả đều là những người thành thục, quần áo gọn gàng. Liêu Mân kéo tay Kỷ Vi, thấp giọng nói: "Có phải vì mình nói sau này muốn vào những nơi như thế này nên cậu mới đột nhiên muốn uống cà phê đúng không?"
Lực chú ý của Kỷ Vi đều đặt ở bên trong quán, cô nghe Liêu Mân hỏi vậy thì sửng sốt, mơ hồ gật đầu, Liêu Mân lập tức hứng phấn lên, kéo tay Kỷ Vi: "Đi, đi uống nào! Mình cũng muốn thử xem cà phê ở đây như thế nào."
Kỹ Vi bị động đi theo Liêu Mân vào quán, vốn dĩ người nói muốn uống cà phê là cô nhưng thật ra tới cửa cô lại cảm thấy hơi sợ, Liêu Mân ngược lại không sợ gì, lá gan rất lớn, kéo người đi vào, bên trong ánh sáng mờ ảo, không khí rất tốt, người phục vụ thấy hai cô thì tiến lên cười hỏi: "Đi hai người ạ?"
Liêu Mân hưng phấn gật đầu: "Đúng vậy, hai người!"
"Vậy hãy đi theo tôi!" Người phục vụ cười đi phía trước dẫn đường, Kỷ Vi không có tâm tư nhìn người phục vụ, cô vẫn luôn ngó trái ngó phải, đại đa số đến đây đều là hai người, quá rõ ràng những cặp đôi đều chiếm đa số, cũng có một ít vị trí ngồi ba bốn người, trước mặt đặt máy tính, xem ra là đang bàn công việc.
Tây trang và giày da, đàn ông và phụ nữ đều thành thục. Nói tóm lại đây là thế giới của những người lớn.
Kỷ Vi và Liêu Mân giống như hai con thỏ nhỏ lạc vào thế giới mới.
Người phục vụ dẫn hai người đến vị trí sát ngoài, gần đến đó Kỷ Vi thấy được Lâm Trứ, anh đang ngồi nghiêng đối diện, ở giữa còn cách một quầy bar, mà đối diện anh là người phụ nữ tóc quăn mang đôi giày cao gót đen, chân dài bắt chéo, mũi chân hơi chạm đất.
Bước chân Kỷ Vi hơi dừng lại.
Liêu Mân sửng sốt gọi một tiếng: "Nam…Nam…."
Kỷ Vi hoảng hốt che miệng Liêu Mân, quét mắt nhìn cô ấy một cái, Liêu Mân phản ứng lại nói với người phục vụ: "Chúng tôi ngồi ở chỗ này là được!"
Anh ta cười gật đầu, kéo ghế ra cho các cô.
Kỷ Vi và Liêu mân hai người nhanh chóng ngồi xuống, người phục vụ nói: "Ở đây đồ uống phải tự order, tính tiền ở cửa trước!"
"Được, cảm ơn!" Kỷ Vi bình tĩnh đáp lời, người phục vụ cười lần nữa mới xoay người rời đi, anh ta vừa đi Liêu Mân run rẩy: "Nam thần hẹn hò với con gái kìa!"
Kỷ Vi kéo khăn quàng cổ lên tận cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người ở đối diện. Chắc là Lâm Trứ đã chào hỏi trước với những người ở đây, không ai xem anh là minh tinh, động tác của anh lưu loát dứt khoát, mặc áo sơ mi màu trắng, áo khoác thì vắt lên tay vịn của ghế.
Đầu ngón tay anh cầm lấy chân của ly, đồ uống chính là rượu vang đỏ. Người phụ nữ ngồi đối diện từ mặt bên nhìn qua dường như đang cười, thường lấy ngón tay vén tóc, xoa vành tai, động tác này giống như là vô tình câu dẫn người.
Đây chính là hình ảnh của người phụ nữ nói chuyện với một người đàn ông.
Thành thục, trầm ổn, nhưng cũng thường để lộ ra một phần ái muội, hormone nữ tính.
Kỷ Vi chưa từng gặp qua Lâm Trứ hẹn hò cùng phụ nữ, cô chưa bao giờ biết anh cùng người khác hẹn hò là như thế này, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, động tác nhẹ nhàng nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo hương vị đàn ông, không giống như trên TV hay người đàn ông luôn xem cô là một con nhóc, tất cả hoàn toàn không giống nhau.
Thành thục của anh trước người khác phái là như thế này, gợi cảm, lạnh lùng, cấm dục, rất đàn ông.
Liêu Mân: "Trời đất, tin tức này lớn quá, nam thần có bạn gái sao?"
"A a a a a a a a a a a, người này trông như thế nào vậy?"
Lúc này sắc trời đã tối xuống, ánh đèn đường bên ngoài vốn dĩ chưa được mở lên, chỉ có ánh sáng từ các cửa hàng, nếu không phải đang nghiêm túc nhìn, chắc là không ai có thể nhận ra Lâm Trứ. Mà người phụ nữ ngồi đối diện anh bởi vì tóc quăn dài đã che gần hết, ngoại trừ lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn, sườn mặt thấp thoáng đang cười thì hoàn toàn không thấy được diện mạo.
Trong lòng Kỷ Vi rất buồn bực, cô đứng dậy đi đến quầy bar gọi hai ly rượu vang đỏ, quay trở về đưa cho Liêu mân. Liêu Mân sủng sốt, cô ấy nhanh chóng bắt lấy tay Kỷ Vi: "Đây là rượu đó! Không phải cậu nói uống cà phê sao?"
Kỷ Vi cúi đầu uống một ngụm, nói: "Tất cả mọi người đều uống rượu mà cậu lại uống cà phê sao??? Hơn nữa chỉ là rượu vang mà thôi, cũng đẹp mà!"
Trên mặt Liêu Mân có một chút hưng phấn, có một loại cảm giác cấm kỵ như được hòa nhập vào thế giới người lớn, cô ấy cuối đầu nhấp một ngụm, đôi mắt tỏa sáng: "Rất ngon!"
Chỗ nào ngon chứ, Kỷ Vi uống một ngụm rồi không muốn tiếp tục nữa, còn không bằng trà sữa, nhưng cô nhìn thấy người phụ nữ đằng kia lại thấy buồn bực, sao cô ta lại có thể thong dong và bình tĩnh như vậy chứ?
Kỷ Vi cúi đầu uống thêm một ngụm.
Liêu Mân uống thêm một hớp, nói: "Không nghĩ nam thần lại thích loại phụ nữ như thế này."
"Nhìn qua rất thành thục nha"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!