Chương 28: (Vô Đề)

chap 28

Khóc hết 1 đêm, 2 mắt nó sưng vù, ko thèm ăn uống gì hết, nó giận hắn quá thể

Nó ở phòng đến 7h mà vẫn ko có ai gọi nó xuống làm việc, mà có gọi nó cũng ko thèm làm

Nó đứng lên bước ra khỏi phòng, bước đc mấy bước đến cầu thang tự dưng nó thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng

... khó thở ... nó ngất đi nhưng lại kịp thấy bộ mặt hốt hoảng của hắn

Hắn cũng có bộ mặt này sao. Thật bất ngờ

Nó ngất đi ko biết gì nữa

- NK , e làm sao thế này mau trả lời anh... NK ...

Hắn bế con nhóc lên, chạy thẳng ra xe, nhấn ga cho xe chạy hết cở

- e ko đc có chuyện gì ... nhất định thế

bệnh viện !

Khi nó tĩnh dậy thì gương mặt đầu tiên nó nhìn thấy là hắn, bàn tay đang nắm chặt tay nó, vẽ mặt hết sức đau khổ

Chà, đc nhìn thấy hắn thế này nó thấy hết sức hả dạ, ai bảo bắt nạt nó, trời phạt đây mà

- Tỉnh rồi ak, có muốn ăn gì ko. Hắn nói bằng một giọng ko thể dịu dàng hơn

- Ko muốn ăn

- Tại sao ko nói cho anh biết

- Nói gì

- Bệnh của em

- Tại sao phải nói chứ

- Nếu biết em bị bệnh hen, anh đã ko để em ở căn phòng đó, ko bắt nạt em ... ko....

Nó đưa tay lên miệng hắn, ngăn ko cho hắn nói thêm nữa. 1 chút ngọt ngào dâng lên trong lòng nó. Hắn đang quan tâm lo lắng nó làm nó hạnh phúc biết bao, mọi giận hờn ngày hôm qua bay đi đâu hết

- Xin lỗi.

Hắn cúi mặt nói nhỏ

- Nói gì, e nghe ko rõ

- Xin lỗi e ..... vì tất cả

Nó cười, tính chọc hắn thêm chút nữa mà nhìn hắn, nó lại ko nở

- E muốn về nhà

- Uhm đc, anh đưa e về

Hắn bế nó lên y hệt như công chúa làm nó đỏ hết cả mặt, mọi ng trong bệnh viện ai cũng nhìn nó rồi cười

- Bỏ e xuống đi, e tự đi đc mà

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!