Bách Nhĩ vỗ vỗ đầu Ngũ Sắc Mao Thú, bảo:
"Ngoan ngoãn đợi đi, còn quậy nữa thì nướng ngươi luôn."
Ngũ Sắc Mao Thú rụt cổ, im như thóc.
Đối với vết thương trên người nó, Bách Nhĩ chẳng có gì để nói, cũng sẽ không cảm thấy áy náy hay những cảm xúc linh tinh khác. Vì vốn dĩ giữa nó với Thương Viêm là liều mạng mà vật lộn, may mắn Thương Viêm thắng, nếu không kết cục chẳng mấy tốt lành.
Thương Viêm mà thua, kẻ đứng đây dạy bảo chắc chắn là con chim ngốc kia.
Thương hại người khác là đặc quyền của kẻ mạnh, kẻ yếu kém cảm thấy thương hại với đối thủ cạnh tranh thì chính là đang triệt đường sống của bản thân.
Còn về chuyện rút thải mao của nó....
Bách Nhĩ sờ lông chim sặc sỡ trên đầu, cong khóe môi.
Đây là tín vật đính ước Thương Viêm mang về cho hắn, hắn cực kì thích.
Quan tâm nó có thành thái giám hay không làm gì, cùng lắm thì hắn tìm cho nó một con đực cao lớn lực lưỡng làm công là được rồi, dù sao trông nó cũng chẳng thông minh đến đâu.
Còn nữa, đều do con chim ngốc này nên buổi tối hôm đính ước đó Thương Viêm mới có thể lấy lí do bị thương, không biết xấu hổ bảo hắn ngồi ở trên.....
Đáng ghét!
Bách Nhĩ xoa eo, như nhớ lại cảm giác eo mông bủn rủn ngày hôm đó...
"Ý, lại có thứ gì ngon nữa này?" Mạn Đạt phát hiện thứ được bọc lá cây rất lớn, căng phồng đặt trong góc, rất có lực hấp dẫn.
Ánh mắt Mạn Đạt sáng lên, nước miếng cũng sắp chảy ra tới nơi.
"Đúng vậy đó Bách Nhĩ, ngươi còn đem đồ ngon khác về sao?" Hồng Thảo cũng sáng mắt, đi qua đó sờ thử một cái,
"Hừm, mềm mềm, chắc không phải trái cây bên trong bị nát rồi chứ?"
Hả? Mạn Đạt vội vàng,
"Thế thì mau lấy ra đi, nát nhiều phí lắm đó!"
Thương Viêm lắc đầu, hắn có chút không biết nói gì đối với niềm yêu thích của bạn đời,
"Mạn Đạt, trong đó không phải trái cây, là bùn."
Bùn hả? Mạn Đạt và Hồng Thảo bốn mắt nhìn nhau.
Ngược lại, Ô Xu nghe xong thì hai mắt đen tròn lúng liếng lập tức lấp lánh,
"Ta thích bùn, ta cũng muốn chơi!"
Bố Cát lắc đầu, dở khóc dở cười,
"Bách Nhĩ, ngươi đã lập khế ước rồi".
Sao lại vẫn thích nghịch bùn như con nít vậy chứ? Bách Nhĩ không nói gì, chỉ cười bí hiểm, hắn tiến tới tháo bỏ lớp lá cây để lộ thứ đất bùn đen nhánh mềm mịn ở trong.
Độ khô ráo vừa đủ, không cứng cũng không còn chảy nước, dùng ngón tay chọc một cái sẽ lún xuống thành một cái hố.
"Hì hì hì, ta cũng muốn chơi!"
Ô Xu vỗ tay, vui mừng chạy tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!