Edit: Kya
Bách Nhĩ để Hồng Thảo cầm một cái ống trúc lớn tới, cho toàn bộ chất lỏng trong muối quả vào rồi thêm nước, cứ đổ từ từ từ rồi nếm thử, xong mới đưa cho mọi người: Thử xem.
Mạn Đạt lo sợ lui lại một bước.
Hắn không thèm uống nữa đâu, dở muốn chết!
Hồng Thảo dẫn đầu uống một ngụm, ngay lập tức kinh hỉ không thôi: Ngon quá.
"Thật không? Ta cũng nếm thử." Điềm Nha đoạt lấy ống trúc, uống một ngụm, ánh mắt nàng sáng lên sau đó lại uống thêm mấy lần.
Hương vị khá ngon đó.
Nàng trước giờ chưa từng thử qua.
Khổ Ương thấy Điềm Nha uống hăng say như vậy cũng gấp gáp thử một chút, sau đó bị hương vị mới lạ này làm cho kinh ngạc không thôi, nàng chầm chậm nhấm nháp rồi mới nuốt xuống:
"Có hơi giống vị mồ hôi, nhưng mà ngon hơn nhiều lắm, cũng không có hôi!"
Ha ha ha ha ha.
Bách Nhĩ bị lời nàng nói chọc cười,
"Đây là vị mặn, bởi vì trong nước có muối. Các ngươi quét nước muối này lên khi nướng thịt ăn sẽ càng ngon hơn đó."
Nếu như có bình gốm, hắn chắc chắn phải làm một nồi canh thịt nấu với rau dưa! Thịt thì dùng thịt của Thực Thảo thú đi, nó là loại thịt tươi mềm mọng nước nhất, hương vị khi ăn cũng giống với thịt heo cho nên nấu cùng rau dại ngọt lành nhất định sẽ cực kỳ ngon.
Mọi người đều nếm thử nước muối, sau đó liền bắt đầu nướng thịt. Bọn họ nghe theo Bách Nhĩ quét nước muối lên, vừa quét vừa chờ mong trong lòng.
Đợi khi thịt chín, không ai để ý đến chuyện phỏng tay nóng miệng, thổi thổi một cái rồi cắn một miếng thịt nướng lớn ----------
Ngon quá!
Ô Xu mở to hai mắt, thanh âm đáng yêu vang lên.
Ô Lâm quay sang nhìn Mã Nỗ, thấy bạn lữ đỏ mặt gật đầu thì cười dịu dàng, sau đó mới cắn một miếng, một loại hương vị kì diệu hắn chưa từng nếm thử lập tức tập kích vào vị giác.
Thực sự quá ngon!
Những người khác cũng đều như vậy, chỉ cần ăn một miếng là không thể dừng lại mặc dù lưỡi bị nóng đến mức phát đau. Chung quy cũng vì thịt nướng kiểu này thơm quá xá.
Mạn Đạt đang gặm trái cây, thấy vậy cũng hơi lung lay trong lòng:
"Ăn ngon đến mức đó hở?"
Rõ ràng là cái loại muối quả kia ăn dở muốn chết mà!
Đại Hà xé một khối đưa cho Mạn Đạt.
Mạn Đạt tỏ ra chê bai, hắn nhích tới gần ngửi ngửi rồi mới thử cắn một góc nhỏ sau đó, cả người cứng đờ như đá.
Trời ơi!
Đây là thịt nướng á hả? Sao bây giờ lại ngon thế?
Mạn Đạt mở to miệng Ngoàm một cái, thiếu chút nữa là cắn trúng tay Đại Hà luôn.
Đại Hà lắc đầu, vỗ nhẹ đỉnh đầu Mạn Đạt để hắn tự cầm thịt mà ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!