Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Tiếu Tiếu

"Đúng vậy, trước mùa đông vẫn có khả năng thiên hỏa sẽ rơi xuống". Ô Lâm kiên định nói.

Thiên hỏa cũng chính là Hỏa cầu mang điện rơi xuống khi sét đánh dữ dội, có điều, xác xuất cực kì thấp.

*Có lẽ tác giả đang nói đến sét hòn.

Giải thích thì dài nên mọi người xem tạm ảnh nha.

Bách Nhĩ quay đầu nhìn người đi ở phía sau, thấy được mọi người đều mang theo nụ cười kiên định gật đầu với hắn

Bách Nhĩ quay đầu nhìn người đi ở phía sau, thấy được mọi người đều mang theo nụ cười kiên định gật đầu với hắn. Đây hiển nhiên là tình nguyện đi theo hắn tìm kiếm xác xuất thiên hỏa xuất hiện!

Bọn họ đều đã chuẩn bị cả rồi!

Cảm ơn mọi người. Đôi mắt Bách Nhĩ chợt cay, yết hầu có hơi nghẹn.

Những người này đều đã giao phó sinh mạng của mình cho hắn!

"Yên tâm, ta sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu. Nếu như không có thiên hỏa vậy thì để ta làm ra"thiên hỏađi! Bách Nhĩ nở một nụ cười tự tin, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Thương Viêm cong môi: Ừm.

Thời điểm về đến bộ lạc đã là chạng vạng, rất nhiều người nhìn thấy đội ngũ mười chín người này trở về, ai nấy đều chạy đến xem náo nhiệt.

Tù trưởng lấy được con cự thứ thú của Bách Nhĩ, Sơn Cước cũng được chia một ít, cho nên hắn không đi săn mà ôm eo Mân Côi ngồi ở gần cửa doanh địa nướng thịt ăn.

"Ây dô, Thương Viêm, Bách Nhĩ, con mồi của các ngươi đâu? Hôm nay lại về tay không à?"

Sơn Cước thấy bọn họ trở về, đôi mắt sụp mí nhỏ hẹp nhanh chóng quét một vòng, phát hiện bọn họ đều là tay không trở về liền đắc ý cười nhạo.

Sau đó còn mở miệng ăn thịt nướng mà Mân Côi đút cho, ăn đến là ngon.

Tất nhiên đây là hắn cố ý muốn làm cho mấy người không biết trời cao đất dày, một hai phải rời bộ lạc này chút giáo huấn, muốn cho bọn họ thấy rõ sự thật.

Chính là rời khỏi bộ lạc chắc chắn sẽ đói chết, ha ha ha ha!

Nhìn xem, hai ngày không bắt được con mồi, đến rau quả dại còn không hái được. Bây giờ đã như vậy thì mùa đông tới chẳng phải sẽ càng thêm thảm sao? Ha ha ha ha ha!

Ô Lâm và mấy người dũng sĩ khác không thèm nhìn Sơn Cước một cái, ai nấy đều nhanh chóng theo sau Thương Viêm đi vào doanh địa. Mà các nữ nhân lại trộm cười Sơn Cước, cười hắn ngu xuẩn.

Hừ, đồ ăn của bọn họ nhiều lắm nhé, ai cũng là ăn no rồi mới về. Mấy quả này chỉ là lấy về đợi buổi tối thấy chán thì ăn mà thôi.

Mân Côi chóp chép ăn thịt nướng, thanh âm rất lớn:

"Sơn Cước à, thơm quá đi. Đại cước chưa bao giờ cho ta ăn loại thịt nào ngon như vậy, đi theo hắn ta sợ sẽ chết đói mất".

1

(Bà chị, ăn uống đừng có chóp chép coi!!)

Đại Cước đi ngang qua, nghe được lời nàng nói liền nắm chặt quyền, gân xanh nổi đầy trên trán.

Người thành thật, trầm mặc ít lời như hắn, giờ phút này cũng phải nổi giận!

Hắn tự hỏi từ khi Mân Côi đi theo hắn đến nay có khi nào để nàng chịu đói? Có thứ gì tốt hắn đều để nàng ăn trước, thịt cũng như vậy. Sau khi theo hắn, nàng chưa một lần nào phải đi ra ngoài thu thập!

"Không cần để ý đến lời của nàng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!