- Ngạc nhiên đến muốn phát ngất
- anh chọc lại
Rồi cả hai cùng phá ra cười , làm rộn vang cả phòng. Anh thích thú nhìn cô hỏi:
- Sao ban nãy TGD ko nói với tôi chuyện đó?
- Nói ra mất hay
- cô cười cười nói
Dylan tươi cười nhìn sâu vào mắt Beatrice như tìm kiếm một thứ gì đó xa xăm. Cả hai cùng nhìn nhau thật lâu, rồi anh mới nói tiếp nhưng đôi mắt vẫn ko thể rời khỏi khuôn mặt khả ái và nụ cười thiên thần của cô:
- Mà tôi chưa nói với cô tên của tôi sao cô biết hay vậy TGD ?
- Anh quên tôi là ai rồi sao ?
- cô nheo mắt hỏi lại
- muốn biết anh là ai đâu có gì là khó!
Anh thọc hai tay vào túi quần nhìn cô mà ko nói nhưng trong ánh mắt đó có một chút gì đó nồng ấp, một chút gì đó thích thú.
Beatrice cảm thấy ánh mắt đó có chút gì đó khác thường nên cô vội lãng sang chuyện khác:
- Tôi thích người ta gọi tôi là Beatrice hơn là từ " TGD " đó . Nghe anh gọi tôi như vậy tôi cứ cảm tưởng như mình già lắm đó!
- Hihihihi được !
Vậy tôi sẽ gọi cô là Beatrice nhé ! Nên cô cũng gọi tôi là Dylan đi như vậy mối công bằng chứ !
- anh tủm tỉm cười nói
- UHM !
- cô gật đầu, rồi nói
- thôi tôi phải về phòng làm việc rồi. CÒn một đống hồ sơ chất đầy như núi đang chờ tôi giải quyết nè .
Bye bye!
- Bye
Dylan đứng đó nhìn bóng dáng bé nhỏ của Beatrice khuất dần mà trên môi anh lại bất giác nở nụ cười.
- Thật chứ !
Đây là lời nói thật nhất từ trước tới giờ của anh đó
Joe xúc động đến bật khóc , nhưng giọt nước mắt hạnh phúc cứ thi nhau rơi trên khuôn mặt của Joe. Đôi bàn tay mạnh mẽ của Matt xiết chắc Joe vào lòng mình như thể sợ khi buông ra cô sẽ biến mất.
Joe thúc thít nói:
- Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì em mong nó sẽ kéo dài mãi mãi
- Ngốc quá !
- anh cốc yêu cô nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!