Chương 41: (Vô Đề)

"Anh… Hạ lưu! Vô sỉ!" 

Tôi cười cợt nhả, vừa hay người phục vụ mang rượu tới, tôi đẩy chiếc hóa đơn đến trước mặt Bạch Vi, nói: "Đây là tiền cần chi để làm việc chứ nhỉ." 

Bạch Vi cầm tờ hóa đơn, nhìn giá rượu đắt đỏ ở trên tờ giấy, trả tiền mà mặt không biến sắc. Tôi bật nắp bia, rót một cốc rồi đẩy đến trước mặt cô ta.

"Không cần đưa cho tôi, tôi sẽ không động vào bất cứ thứ gì kỳ quái và dơ bẩn ở đây đâu, kể cả anh."

"Được thôi." 

Tôi kéo cốc bia về lại chỗ mình, uống một ngụm, bồi thêm câu: "Dù sao cũng là cô thanh toán."

Bạch Vi hứ một tiếng, xụ mặt, không nói gì. Tôi rảnh đến mức nhàm chán, vừa lặng lẽ uống bia, vừa quan sát đủ thể loại đàn ông ở trong quán bar. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tầng hai của quán bar tổng cộng có mười mấy người, người nhảy vũ điệu s.e.x. y kia cũng chỉ ngẫu hứng nhảy một lúc rồi xuống dưới liếc mắt đưa tình với người khác.

Không lâu sau, từng tốp người kéo tới, trông bề ngoài thì chắc đây là du khách từ đủ mọi nơi: Hoa Hạ, HongKong, Đài Loan hoặc châu Âu, châu Mỹ đều có cả, ai nấy đều hưng phấn lạ thường.

Lúc này tôi mới nhớ ra ngày kia là lễ hội té nước, tối nay bắt đầu có một vài hoạt động quy mô nhỏ, đến tối mai, các thành phố có đông du khách tập hợp như BangKok, Chiêng May sẽ tổ chức đủ các thể loại chương trình sôi động, thậm chí còn tiến hành cả những party ướt át trên đường phố, khiến cho cả thành phố sôi động trong âm nhạc và ánh đèn, trong làn nước và hormone.

Lễ hội sôi động kéo dài mấy ngày liền này thu hút nhiều khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có một bộ phận nam giới khá đặc biệt.

Bọn họ sẽ tập trung vài trăm, thậm chí vài nghìn người lại với nhau để mở tiệc, hưởng thụ ngày hội hiếm có, đương nhiên có một vài nội dung trong bữa tiệc khó có thể miêu tả.

Vào thời điểm diễn ra lễ hội này, kế hoạch của tôi có thể đạt được khả năng thành công cao hơn. Gần tám giờ, một người trong số những người tôi đợi đã tới, là Tào Văn Hoài. Tôi giúp gã hẹn vào lúc tám giờ, gã nhất định sẽ đến sớm hơn Avala để thể hiện sự tôn trọng. 

Rõ ràng, trước đó, Tào Văn Hoài không hề biết quán bar này là loại nào, càng không thể dự liệu được Avala sẽ hẹn gã đến một nơi như này để gặp mặt.

Sau khi nhìn thấy từng đôi, từng cặp nam

-nam ôm ấp thì thầm với nhau, sắc mặt của gã có chút khó coi, thậm chí có chút gò bó, căng thẳng. Nhưng gã vẫn cố gắng tìm một bàn trống, gọi đồ uống với người phục vụ, sau đấy lạnh nhạt nhìn ngó xung quanh. Tôi với Bạch Vi ngồi ở góc tối mờ nhất, còn cố gắng không để Bạch Vi chạm mặt đối phương, vậy nên gã không phát hiện ra chúng tôi. 

Rất nhanh, có một người đàn ông dáng người lả lướt bước tới, mỉm cười bắt chuyện với Tào Văn Hoài, chưa nói được mấy câu, Tào Văn Hoài sa sầm mặt mày, phất tay để người ta rời đi. Tôi nhịn cười, lặng lẽ quan sát. 

Bạch Vi ngồi một bên, đột nhiên thấp giọng nói: "Phương Dương, tôi phát hiện con người anh không những hạ lưu, vô sỉ mà còn rất gian xảo nữa!" 

Tôi nghe ra giọng điệu khó kìm chế được ý cười của cô ta, quay đầu nhìn cô ta một cái, nói một cách tỉnh queo: "Tôi chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử." 

"Cũng đúng, nếu như anh là chính nhân quân tử thì thế giới này chẳng có ai là đàn ông tốt cả."

"Khà khà, giám đốc Bạch đã gặp được đàn ông tốt chưa?"

Dường như không đoán được tôi sẽ hỏi chuyện này, Bạch Vi ngẩn người, sau đó quay đầu qua một bên, lạnh lùng nói một câu "liên quan gì đến anh".

Tôi có phần tò mò, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô ta: "Giám đốc Bạch, không phải cô từng bị loại đàn ông cặn bã đá đấy chứ?"

"Anh mới từng bị loại đàn ông cặn bã đá ấy."

"Hề… Tôi không thích đàn ông, tôi chỉ từng bị phụ nữ "rác rưởi" đá thôi.

Đúng rồi, giám đốc Bạch có bạn trai chứ? Hình như hôm ở bên ngoài trụ sở BTT, sau khi tôi ôm eo cô, không có ai chạy đến nói với tôi là cô có bạn trai."

"Liên quan gì đến anh?"

"Vậy thì là không có rồi?" Tôi ghé sát lại, quan sát sự thay đổi nét mặt của cô ta. Cô ta không trả lời, chỉ hếch cằm lên với vẻ ngang ngạnh, lạnh lùng hứ một tiếng. Tôi không nhịn nổi cười: "Ha ha ha, thì ra cô không có bạn trai thật, nhưng có vẻ như không đúng cho lắm. Người ta thường nói, giai đoạn cơ thể người con gái quyến rũ, làn da tươi tắn, nét mặt rạng ngời đều là nhờ đến hơi ấm của bạn trai.

Cơ thể của giám đốc Bạch nóng bỏng như vậy…"

"Cũng không đúng, tuy rằng da mặt cô trắng mịn, rạng ngời nhưng thiếu chút thần thái. Xem ra, đúng là chưa có bạn trai."

"Chậc chậc chậc, một cô gái tuyệt đẹp như này, đúng là phí của trời!" Cặp lông mày lá liễu của Bạch Vi dựng lên, đôi mắt to đẹp của cô ta trừng lên nhìn tôi như b.ắ. n ra lửa. Tôi đang định nói thêm gì đó, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở lối lên cầu thang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!