Chương 6: (Vô Đề)

4

Lần đầu tiên rời khỏi viện của Cố Hân Lan ở cả hai kiếp, ta vừa vui mừng vừa hồi hộp, làm việc dùng mười hai phần sức lực, sợ Đại tiểu thư lại trả ta về.

Đại tiểu thư quả thật rất rộng rãi, ta mới đến mấy ngày đã gặp đúng ban thưởng dịp Trung thu, ngay cả nha hoàn nhỏ như ta cũng được thêm hẳn năm trăm văn, tương đương với tiền tiêu vặt một tháng của ta.

Ta hưng phấn muốn chết, hận không thể sao lúc trước lại xui xẻo gặp phải Cố Hân Lan, một chủ tử như vậy.

Nha hoàn cùng phòng thấy ta cười toe toét, không nhịn được cong khóe môi:

"Đại tiểu thư đối xử với hạ nhân rất khoan dung, sau này ngươi sẽ biết."

Ta gật đầu, vô cùng tán thành.

Đại tiểu thư Cố Nguyệt An rất giống Đại phu nhân, rất coi trọng quy củ, ngoại trừ thân thiết với v. ú nuôi và đại nha hoàn thân cận bên cạnh đã lâu, đối với những hạ nhân như chúng ta luôn không nhiều lời.

Nhưng nàng ấy ngày thường chi tiêu không hoang phí, lại có phu nhân lén lút tiếp tế, trong tay có không ít tiền.

Nàng ấy lại thấu hiểu hạ nhân, không nói đến tiền thưởng những dịp lễ tết, chính là hạ nhân nào trong nhà có việc gấp cần dùng tiền, xin Đại tiểu thư, nàng ấy đều bằng lòng cho ít tiền.

Hoàn toàn khác với Cố Hân Lan.

Ta ở trong viện của Đại tiểu thư hai tháng, túi tiền lần đầu tiên đầy lên, mua thuốc cho mẹ đều mua được loại thuốc tốt.

Cố Hân Lan mấy lần đến tìm ta dò la chuyện trong phòng Đại tiểu thư, đều bị ta qua loa cho xong chuyện.

Hôm nay ta đang cất bức tranh trong phòng Đại tiểu thư, ta không biết thưởng hoa, chỉ cảm thấy hoa mai trên bức tranh này rất đẹp, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.

"Đang nhìn gì vậy?"

Ta mải xem chữ, theo bản năng nói:

"Xem bức tranh này rất đẹp."

Ta đột nhiên bừng tỉnh, quay người lại thấy Đại thiếu gia đang mỉm cười đứng sau lưng ta nhìn ta.

Ta sợ hết hồn, vội vàng hành lễ nói:

"Thiếu gia thứ tội, nô tỳ nhất thời xem tranh đến mê mẩn, không phải cố ý!"

Đại thiếu gia cũng không tức giận, chỉ chỉ vào bức tranh nói:

"Ngươi nhận ra chữ trên đó?"

Ta lắc đầu, thành thật nói: "Nô tỳ không biết chữ."

"Vậy ngươi nói tranh đẹp, cảm thấy đẹp ở chỗ nào?"

Ta thầm than khổ sở, sao lại lơ đễnh đúng lúc này bị bắt gặp chứ!

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Ta nghĩ tới nghĩ lui nói: "Nô tỳ không hiểu thưởng hoa, chỉ cảm thấy hoa mai này không giống những loài hoa khác cứng nhắc, bay lượn trong tuyết có một vẻ tự do phóng khoáng."

Đại thiếu gia cười.

Hắn chỉ vào mấy chữ cuối cùng trên bức tranh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!