Chương 4: (Vô Đề)

Mấy tháng tiếp theo, ta thường xuyên mang điểm tâm đến cho ma ma bên cạnh đại phu nhân.

Bà ấy thích nhất điểm tâm của Bát Trân Phường, một gói phải mất hơn trăm văn, mỗi lần ta đều nghiến răng xót ruột.

Nhưng chỉ cần có thể rời khỏi Cố Hân Lan, những điều này đều đáng giá.

Buổi trưa mùa hè oi bức, Cố Hân Lan nhất định phải đi dạo vườn.

Nàng ta sợ bị rám nắng, ta còn phải che ô cho nàng ta, tay mỏi nhừ.

Nàng ta chỉ vào một bông mẫu đơn hỏi ta:

"Hòe Hạ, ngươi xem bông mẫu đơn này có đẹp không?"

Ta liếc nhìn.

"Tiểu thư, bông mẫu đơn này cao quý sang trọng, tự nhiên là đẹp."

Cố Hân Lan sờ lên thái dương, cúi đầu cười nói:

"Bông hoa này rất hợp với bộ trang sức của ta hôm nay."

Nàng ta vừa nói câu này ta liền biết nàng ta có ý gì.

Không gì khác chính là bông hoa này là do đại phu nhân trồng, nàng ta vừa muốn cài hoa, lại sợ hái hoa bị phạt.

Kiếp trước cũng như vậy.

Nàng ta là tiểu thư, hái hoa nhiều nhất cũng chỉ bị mắng vài câu.

Cho dù như vậy, nàng ta vẫn ám chỉ ta đi hái, sau đó lúc ta đang hái hoa thì đại phu nhân bắt gặp, bị ma ma tát mấy cái, còn bị phạt ba tháng tiền lương.

Cố Hân Lan luôn như vậy, chỉ đáng hận kiếp trước ta bị nàng ta lừa gạt, không phát hiện ra bộ mặt giả tạo này của nàng ta.

Ta làm sao có thể đi hái hoa cho nàng ta nữa, bèn thẳng thừng nói:

"Tiểu thư, đây là hoa của đại phu nhân, người không thể hái đâu!"

Cố Hân Lan thấy ta không ngoan ngoãn hái hoa cho cô ta, liền sa sầm mặt mày.

"Ai bảo ngươi hái hoa!"

Vậy thì tốt, ta cười ngây ngô,

"Tiểu thư, bên kia có không ít hoa thược dược cũng rất đẹp, có cần nô tỳ hái cho người một đóa không?"

Thược dược không phải do Đại phu nhân trồng, hái một đóa cũng chẳng sao.

Dù sao Cố Hân Lan cũng là chủ tử, ta cũng không muốn chọc giận cô ta quá, đến lúc đó lại hành hạ ta.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Cố Hân Lan lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười, đợi ta hái xong thược dược cài lên tóc rồi hỏi:

"Có phải hơi diêm dúa không?"

Ta lắc đầu:

"Tiểu thư quốc sắc thiên hương, vừa đủ át được màu sắc diễm lệ này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!