1.
"Hòe Hạ, tiền thưởng lần này ta sẽ không cho ngươi."
Tiểu thư ngồi trên ghế, người mặc lụa là gấm vóc, trên đầu cài một cây trâm ngọc trai bằng tiền tháng mấy năm của ta.
Nàng ta vỗ tay ta, mỉm cười nói:
"Tiền thưởng là cho hạ nhân, nhưng ngươi biết đấy, ta vẫn luôn xem ngươi như tỷ muội."Ta sẽ đem số tiền này cúng dường cho Đại Phật Tự coi như công đức của ngươi, cầu phúc cho ngươi bình an cả đời.
"Ta ngẩng đầu, có chút hoảng hốt nhìn khuôn mặt quen thuộc này. Kiếp trước cũng như vậy. Cố Hân Lan luôn miệng nói xem ta như tỷ muội, cho nên người khác đều có tiền thưởng, còn ta vì không phải"hạ nhân", nên không có tiền thưởng.
Tiền tháng của hạ nhân trong phủ chỉ có năm trăm văn, dù ta có tích cóp thế nào đi chăng nữa cũng không được bao nhiêu, tất cả đều dựa vào những lúc chủ tử vui vẻ ban thưởng chút tiền để sống qua ngày.
Phụ thân ta mất sớm, mẫu thân thân thể yếu ớt, bà ấy còn trông chờ vào số tiền này của ta để mua thuốc.
Rõ ràng nàng ta biết.
Thế nhưng nàng ta vẫn giữ lại tiền thưởng của ta.
Ta không nhịn được cười lạnh trong lòng.
Kiếp trước ta sao lại ngu ngốc như vậy, thật sự ngây ngốc tin tưởng nàng ta không cho ta tiền thưởng là vì không muốn xem ta là hạ nhân.
Cố Hân Lan mỗi tháng lại muốn mua thêm y phục và trang sức mới, số tiền tiêu vặt đó căn bản không đủ, cho nên mới nhắm vào tiền thưởng của ta.
Lần này lão phu nhân mừng thọ, cho mỗi phòng thêm mười lượng bạc để thưởng cho hạ nhân.
Kiếp trước, tiền thưởng của những người khác đều được phát, duy chỉ có một lượng bạc của ta bị tiểu thư giữ lại.
Vì không có tiền thưởng, mỗi tháng ta đều sống chắt bóp.
Mẫu thân ta không có tiền mua thuốc, thân thể vẫn luôn không khỏe, qua đời vào một đêm đông lạnh giá.
Muội muội không có ai chăm sóc, cuối cùng cũng chỉ có thể bán thân làm nô lệ.
Ta nhắm mắt lại, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã là một nụ cười.
"Nô tỳ biết tiểu thư đối xử tốt với nô tỳ, nô tỳ nghe theo tiểu thư."
Khóe miệng tiểu thư lộ ra một nụ cười hài lòng, giả vờ giận dỗi nói:
"Đã nói không cho phép tự xưng là nô tỳ rồi, ngươi phải nhớ kỹ, người với người đều bình đẳng, ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân."
Trong mắt ta dâng lên vẻ cảm động, trong lòng lại buồn nôn.
Nếu thật sự bình đẳng, tại sao ta phải hầu hạ nàng ta, mà không phải nàng ta hầu hạ ta?
Tại sao nàng ta không chia cho ta một nửa tiền tiêu vặt của nàng ta?
Ra khỏi sân, ta lập tức tiết lộ chuyện không có tiền thưởng lần này cho những hạ nhân khác.
Những người khác không có tính tình tốt như ta, lập tức nổi giận.
Liên Tâm vò khăn tay:
"Tiểu thư sao có thể như vậy, chúng ta thân là hạ nhân vốn dĩ là trông chờ vào tiền thưởng từ tay chủ tử để sống qua ngày, đệ đệ ta còn đang chờ tiền thưởng của ta để cưới vợ đấy!"
"Đúng vậy, đây rõ ràng đây là bạc lão phu nhân trích từ của hồi môn để cấp cho các phòng giữ thể diện, nàng ta dựa vào cái gì mà giữ lại!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!