Vừa quay lại được hai bước, Phó Dịch Vinh vẫn thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu lại, hỏi kỹ thêm một loạt.
"Trần Tâm Phương cao bao nhiêu, nặng khoảng bao nhiêu? Trong nhà ngoài người chồng đã mất, còn ai khác sống chung không? Hai hôm nay cô ấy xin nghỉ, mấy người có ai từng thấy cô ấy xuất hiện ở khách sạn chưa?"
"A?"
Phó Dịch Vinh hỏi dồn dập, khiến đầu óc Tiểu Tuệ có chút quá tải. Cô lặng lẽ gom hết mớ câu hỏi lại, sắp xếp xong xuôi mới bắt đầu trả lời rành mạch:
"Chị Trần Tâm Phương còn thấp hơn em một chút, em cao có mét sáu mốt, chị ấy chắc chưa tới mét sáu. Thể trọng thì nhẹ hơn em nhiều, người nhỏ thó gầy gò. Ngoài chồng đã mất ra, em nghe nói chị ấy còn có một đứa con trai. Cậu con trai ấy rất giỏi, học hành không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình gì cả, đang học ở một trường cấp ba danh tiếng. Nghe nói cậu bé rất hiếu thảo, chưa bao giờ vì mẹ mà thấy xấu hổ gì. Trước đây, tụi em còn hay thấy cậu ấy tan học lúc chín giờ tối mà vẫn tới đón mẹ tan ca."
"Chị ấy nghỉ làm rồi thì em không gặp lại nữa. Nhà chị ấy ở xa lắm, mỗi lần đến khách sạn làm việc phải mất hơn 40 phút. Tụi em cũng thế cả thôi, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, ai mà rảnh tới khách sạn làm gì."
Phó Dịch Vinh hỏi tiếp:
"Cậu con trai ấy học trường cấp ba nào, cô biết không?"
Tiểu Tuệ lắc đầu ngượng ngùng:
"Cái này thì em không rõ thật. Tuy chị ấy là người tốt, nhưng đầu óc có hơi… vấn đề, nên em cũng không thân thiết lắm, không tiện hỏi chuyện gia đình chị ấy."
Trả lời một hồi không thấy hai người kia hỏi gì thêm, Tiểu Tuệ hơi lúng túng, dè dặt hỏi:
"Anh cảnh sát, còn gì muốn hỏi nữa không ạ?"
Lý Sùng Dương thay Phó Dịch Vinh lên tiếng:
"Tạm thời vậy đã. Nếu sau này có gì cần, mong cô phối hợp."
Tiểu Tuệ nhoẻn cười, má lúm đồng tiền lộ ra hai bên:
"Dạ, tất nhiên rồi ạ. Tụi em đều là công dân tốt mà.
"Phó Dịch Vinh không đáp, chỉ trầm ngâm quay người bước đi. Lúc lên cầu thang, đi được mấy bậc, anh ta đột nhiên hỏi Lý Sùng Dương đang bước bên cạnh:"Này, cậu thấy có khi nào hung thủ thật sự là cô nhân viên đó không?"
Lý Sùng Dương mặt không đổi sắc, trả lời nghiêm túc:
"Nhìn theo bằng chứng hiện tại thì nghi ngờ rất lớn. Dụng cụ dọn phòng trong 207 là của cô ấy, giá cắm nến cũng là do cô ấy mượn về, khả năng gây án cao thật."
Phó Dịch Vinh nghe vậy, khẽ chậc một tiếng, cảm giác như bị đối phương nói cho có lệ, liền hừ nhẹ:
"Tôi đang hỏi ý kiến thật lòng của cậu cơ mà.
"Lý Sùng Dương hơi ngạc nhiên liếc nhìn Phó Dịch Vinh một cái. Dù rằng Phó Dịch Vinh lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng trong mắt Lý Sùng Dương, năng lực của đối phương vẫn còn hạn chế. Nếu không phải luôn theo sát bên sếp Cố, e là chẳng thể nào trụ lại được tổ trọng án. Như câu nói kia, chỉ cần kỹ năng khắc gỗ đủ tốt, phân cũng có thể biến thành nghệ thuật, mà trước kia, Lý Sùng Dương cảm thấy Phó Dịch Vinh chính là kiểu"nghệ phẩm" như vậy.
Nam Cung Tư Uyển
Tất nhiên, đồng đội lâu năm rồi thì cũng có chút tình nghĩa, dần dần cậu cũng bớt khắt khe hơn. Giờ nghĩ lại, tuy đầu óc Phó Dịch Vinh có hơi cù lần, nhưng là người có nghĩa khí, năng lực chiến đấu cũng không tệ, không đến nỗi vô dụng.
Có điều, bản tính bốc đồng, hành động theo cảm tính vẫn là điểm khó sửa. Gặp vụ nào mà anh ta đã nghi ai là hung thủ, nếu không có bằng chứng cụ thể ném thẳng vào mặt, thì cứ xác định anh ta sẽ bám c.h.ế. t lấy nghi ngờ đó mà không buông.
Thế mà lần này, Phó Dịch Vinh lại chủ động hỏi ý kiến người khác khi vẫn chưa chắc chắn có vẻ trong khoảng thời gian qua, Lục Thính An cũng ảnh hưởng đến anh ta không ít.
Suy nghĩ một lúc, Lý Sùng Dương mới chậm rãi lên tiếng:
"Trần Tâm Phương đúng là có nhiều điểm khả nghi, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không phải hung thủ."
"Tại sao?"
Lý Sùng Dương phân tích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!