"Sếp Lục, cậu phát hiện gì à?
"Tiểu Hà thò đầu nhìn vào trong phòng vệ sinh. Cậu thấy Lục Thính An đang ngồi xổm trước một vệt m.á. u sẫm màu chưa hoàn toàn khô, vẻ mặt thoáng chút nghi ngờ. Lục Thính An quay đầu lại, ra hiệu bằng tay:"Đưa tôi mượn cái nhíp của cậu."
Cậu cũng chẳng buồn sửa lại cái cách gọi "Sếp Lục" nữa. Theo danh tiếng ngày càng tăng của mình, cảnh sát trong sở gần như đều mặc định gọi cậu như thế, cho dù cậu đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rằng không cần tôn trọng kiểu đó. Nhưng cuối cùng, vẫn là "Sếp Lục
". Thế nên, Lục Thính An dứt khoát xóa luôn chữ"loser
"ra khỏi đầu mình. Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa bộ dụng cụ giám định của mình qua. Cố Ứng Châu cũng đi tới, đứng sau lưng cậu, ánh mắt sắc bén quan sát:"Có manh mối à?"
Lục Thính An gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung:
"Cũng chưa chắc. Chỉ là tôi cảm thấy thứ này không nên xuất hiện ở hiện trường.
"Từ trong vệt máu, cậu dùng nhíp gắp ra một khối nhỏ hình bán nguyệt, trông như thể rắn, còn có vài mảnh vụn bất quy tắc khác. Những thứ này bị m.á. u khô bám đầy, tạm thời chưa thể nhận ra là cái gì. Du Thất Nhân ghé sát lại nhìn kỹ mấy giây, nhíu mày nói:"Nhìn giống mảnh đá vụn, có khi hung thủ dẫm phải sỏi rồi vô tình mang vào cũng nên."
Lục Thính An đặt mấy mảnh vật thể vào đáy một cái đĩa inox nhỏ, lắc đầu:
"Không giống đá. Nhíp chỉ cần dùng chút lực là có thể kẹp nát rồi."
Cậu quay sang nhìn Cố Ứng Châu:
"Sếp Cố, tôi có thể rửa sạch lớp m.á. u phía trên một chút không?
"Cậu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn, như thể đã biết trước rằng Cố Ứng Châu sẽ đồng ý. Quả nhiên, Cố Ứng Châu cũng không từ chối, chỉ căn dặn một câu:"Đảm bảo giữ nguyên chứng cứ."
Lục Thính An không nói thêm gì, bước thẳng đến bồn rửa. Sau lưng cậu là mấy người tò mò đi theo, chen kín cả khu vực quanh bồn.
Nước sạch được đổ cẩn thận vào đĩa inox, nhưng cậu không vội rửa sạch đám m.á. u khô trên các mảnh vật thể. Đám m.á. u đã đông cứng thành từng khối, cậu dùng nhíp nhẹ nhàng chạm vào từng mảnh, kích thích bề mặt một chút cho đến khi lớp m.á. u bắt đầu tan ra, loang dần thành sắc đỏ mờ trong nước.
Ba phút trôi qua, lớp m.á. u cuối cùng cũng bong ra được một nửa, để lộ rõ hình dáng thật sự của vật thể bên trong.
Du Thất Nhân tròn mắt, hỏi:
"Đây là gì vậy? Sao lại màu đỏ?"
Tiểu Hà cũng nghiêng đầu:
"Nhìn qua thì chẳng có vẻ gì liên quan đến vụ án.
"Lục Thính An vẫn không nói gì. Mặc dù ban đầu Cố Ứng Châu đã căn dặn không được phá hủy vật chứng, nhưng cậu vẫn đưa nhíp vào, nhẹ nhàng ấn xuống một trong những mảnh đó. Quả thật, thứ này khá mềm. Chỉ cần bấm nhẹ, mảnh nhỏ lập tức vỡ đôi. Khi cậu tiếp tục miết mạnh đầu nhíp, vật thể đó vỡ thành bột trắng, tan mịn như phấn. Sắc mặt Cố Ứng Châu hơi đổi, giọng trầm xuống:"Là sáp nến."
"Sáp nến?" Phó Dịch Vinh nhướng mày, khó hiểu. "Trong phòng vệ sinh sao lại có nến? Tổng thống phòng ở khách sạn Á Hằng vốn nổi tiếng xa hoa ở Cảng Thành, để khách có trải nghiệm tốt hơn còn lắp sẵn máy phát dự phòng, có bao giờ cần lo cúp điện đâu."
Nói đến đây, đầu óc anh xoay nhanh, rồi bất chợt bật cười có chút xấu xa:
"Lẽ nào… hai học sinh cấp ba kia chơi "gì đó" trong phòng vệ sinh ——"
Chưa kịp nói hết câu, Du Thất Nhân đã nhíu mày lườm anh một cái:
"Còn dám nói chưa từng xem phim "cấm", tôi thấy anh xem không ít đấy.
"Cố Ứng Châu cũng liếc qua, vẻ mặt lạnh tanh. Nam Cung Tư Uyển Phó Dịch Vinh lập tức cụp đuôi, ra vẻ ngoan ngoãn kéo khóa miệng, không dám nói tiếp. Lục Thính An thì như chẳng nghe thấy đoạn vừa rồi, tiếp tục bổ sung:"Nói chính xác hơn là sáp nến đã từng cháy qua. Sau khi nguội lại thì nó vẫn ở trạng thái rắn, bề mặt cứng nhưng bên trong giòn.
Nếu bóp mạnh hoặc vê tay, nó sẽ vỡ vụn thành bột trắng."
Cậu dừng lại một chút rồi hỏi:
"Mọi người còn nhớ vết thương trên người Liễu Vân Xán thế nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!