Lục Thính An vừa hỏi xong, Chu Đại Khánh còn chưa kịp trả lời, thì vợ ông ta Tiết Mai Mai đã lập tức lớn tiếng phản ứng:
"Anh hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ Đại Khánh nhà chúng tôi sao? Trời đất chứng giám, đến con ruột của chúng tôi, anh ấy cũng chưa từng đối xử tốt như với Uyển Hỉ! Bao nhiêu năm qua, nhà chúng tôi chưa bao giờ bạc đãi nó. Ngược lại là nó càng lớn càng trở mặt vô ơn!"
"Người c.h.ế. t thì cũng đã c.h.ế. t rồi, chuyện đến nước này, các người phải lo đi bắt hung thủ trước chứ!
"Lê Minh vốn đã cực kỳ khó chịu với kiểu người vô lý như thế này, bèn tranh thủ lúc hai vợ chồng kia không chú ý, len lén chuồn về phòng pháp y. Lục Thính An thì chẳng buồn phản ứng gì, chỉ âm thầm liếc nhìn cổ tay của Tiết Mai Mai nơi bà ta đang đeo một chiếc vòng tay bằng vàng. Rồi cậu lại nhanh chóng thu ánh mắt về, khẽ mỉm cười, quay sang Chu Đại Khánh:"Không tiện nói cho tôi biết sao, Chu tiên sinh?"
Chu Đại Khánh chống tay vào tường, lắc đầu, giọng đầy thê lương:
"Không phải không tiện nói… tôi chẳng qua chỉ là một nông dân làm vườn trái cây thôi. Tôi xin anh, nhất định phải tìm ra được kẻ đã g.i.ế. c hại A Hỉ… Cả đời con bé, khổ quá rồi…"
Nói đến đoạn sau, Chu Đại Khánh khóc nức nở, nghẹn đến mức không thể nói thành câu hoàn chỉnh.
Lục Thính An hơi nghi hoặc nhìn đôi mắt đỏ au như muốn trào m.á. u của ông ta, theo bản năng khẽ vuốt ngón tay mình.
Không lâu sau, Chu Đại Khánh và Tiết Mai Mai rời đi. Lục Thính An đứng nhìn theo bóng họ khuất dần ngoài cổng đồn cảnh sát, trong đầu không ngừng tái hiện lại biểu cảm của Chu Đại Khánh.
Càng nhớ lại, cậu càng cảm thấy người đàn ông này giống như một nghịch lý sống. Ông ta đau lòng vì em gái bị giết, nhưng lại có vẻ… không hoàn toàn thật sự đau lòng.
Lục Thính An đứng ở cửa cầu thang một hồi lâu, cho đến khi một bóng dáng cao gầy xinh đẹp từ dưới tầng đi lên.
Người kia vừa thấy cậu liền nhướng mày kinh ngạc:
"Sếp Lục, sao lại ngơ ngác đứng ở đây vậy?"
Lục Thính An chớp chớp mắt, một lúc sau mới nhận ra chữ "Sếp Lục
"là đang gọi mình. Bởi vì từ trước đến giờ, ai quen biết cậu dù thấy cậu mặc cảnh phục cùng lắm thì chỉ gọi cậu là"Lục thiếu
". Dù sao thì, chẳng ai thực sự coi cậu là một cảnh sát tử tế cả. Nhưng nữ cảnh sát trước mặt này lại là ngoại lệ. Ánh mắt cô trong trẻo, hoàn toàn không có một tia châm chọc hay giễu cợt nào. Lục Thính An bước nhẹ sang một bên nhường đường:"Cô biết tôi?"
"Cả Cảng Thành chắc không còn mấy người không biết anh đâu. Dù chưa gặp thì cũng từng nghe tên rồi."
Lục Thính An giữ nguyên vẻ điềm nhiên, như thể nghe khen hay chê đều không mảy may gợn lòng:
"Nhưng cô lại không ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở đây."
Nữ cảnh sát mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non:
"Tôi giới thiệu một chút nhé, tôi là Du Thất Nhân, thành viên nữ duy nhất của tổ trọng án số một. Còn vì sao tôi không thấy ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở đây á? Đơn giản thôi. Đôn Đốc của sở cảnh sát là cậu họ tôi. Chính tôi là người đề nghị anh được điều đến tổ hậu cần của chúng tôi đấy."
Trên đầu Lục Thính An như từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi to tướng.
Cậu… quen cô gái này sao?
Không thể nào. Nguyên chủ rất ít khi giao tiếp với phụ nữ, càng không thể thân thiết với một nữ cảnh sát.
Nghĩ không ra thì hỏi thẳng, Lục Thính An liền mở lời:
"Trước kia… tôi có đắc tội gì với cô không?"
"Hả?" Du Thất Nhân hơi sửng sốt, sau đó bật cười khúc khích.
"Anh nghĩ nhiều rồi. Chúng ta trước đây chỉ có vài lần gặp mặt lướt qua thôi. Còn chuyện tôi đề nghị Đôn Đốc đưa anh về đây, thật ra là vì cảm thấy một phần tử nguy hiểm như anh, nên được đặt dưới mắt giám sát của tổ trọng án thì hơn."
"Chỉ vì lý do đó?"
Du Thất Nhân nhún vai, ánh mắt hơi mang ý trêu chọc nhưng vẫn rất tự nhiên, dừng lại trên mặt cậu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!