Chương 7: (Vô Đề)

Khi quay về sở cảnh sát, t.h. i t.h. ể của Chu Uyển Hỉ đã được chuyển vào phòng pháp y và khám nghiệm xong. Pháp y Lê Minh đang cầm bản báo cáo kết quả khám nghiệm tiến thẳng đến tổ Trọng Án.

Vừa đến cửa, thấy Phó Dịch Vinh, cô giơ tay chào rồi đảo mắt tìm kiếm:

"Sếp Cố đâu rồi?"

"Ra ngoài hiện trường." Phó Dịch Vinh đáp, liếc nhìn tập hồ sơ trong tay cô. "Tìm ra nguyên nhân tử vong chưa?"

Tập báo cáo trong tay Lê Minh khẽ run lên, vài trang giấy va vào nhau phát ra âm thanh sột soạt. Tiếng giấy rung mà khiến lòng Phó Dịch Vinh cũng thấy căng thẳng theo.

"Vừa đi vừa nói nhé."

Lê Minh dẫn đầu lên cầu thang, đợi hai người theo kịp rồi mới mở miệng:

"Thời gian tử vong được xác định là khoảng 8 đến 10 giờ tối hôm qua. Trong dạ dày nạn nhân vẫn còn thức ăn chưa tiêu hóa hết, nồng độ cồn trong m.á. u cũng khá cao chứng tỏ trước khi c.h.ế. t cô ấy đã uống không ít rượu."

Phó Dịch Vinh cau mày:

"Vậy nguyên nhân tử vong cụ thể là gì?"

"Phần đầu của t.h. i t.h. ể vẫn chưa tìm thấy nên chưa thể xác định chính xác nguyên nhân tử vong. Nhưng các cơ quan nội tạng trong n.g.ự. c đều có dấu hiệu tụ huyết nghiêm trọng, áp lực trong khoang n.g.ự. c tăng cao gây giãn phế quản, mạch m.á. u niêm mạc trong phổi vỡ ra. Tạm thời phán đoán là c.h.ế. t do ngạt thở bằng máy móc tức là bị cái gì đó cơ học bịt chặt khiến không thể hô hấp."

Phó Dịch Vinh trầm mặc.

Dù trước đó đã nghe Lục Thính An phân tích kiểu này, nhưng khi sự thật được chính pháp y xác nhận, cảm giác vẫn rất hoang đường.

Thật sự bị Lục Thính An đoán trúng?

Thấy đối phương không phản ứng, Lê Minh dừng lại, hỏi:

"Sếp Phó? Anh còn thắc mắc gì à?"

"Không… không có. Cô nói tiếp đi."

Lê Minh gật đầu:

"Còn một điểm nữa qua khám nghiệm, nạn nhân có dấu vết xâm hại tình dục, các mô mềm quanh vùng kín có tổn thương rõ rệt. Tuy nhiên, các vết thương này không có phản ứng sinh học, cho thấy đã xảy ra sau khi chết. Trên cơ thể cũng không có dấu hiệu giãy giụa, cho nên bước đầu có thể khẳng định: hung thủ thực hiện hành vi cưỡng h.i.ế. p sau khi g.i.ế. c người."

Phó Dịch Vinh quay sang nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt khó tả.

Trước đó, anh vẫn nghĩ Lục Thính An chỉ là ăn may đoán mò. Nhưng giờ, hết điểm này tới điểm khác đều trùng khớp hoàn toàn với lời cậu nói. 

Nếu có người mà đoán bừa được chính xác đến mức này, thì hắn đúng là thiên phú làm cảnh sát điều tra.

Đến giờ phút này, Phó Dịch Vinh không thể không thừa nhận:

Lục Thính An thật sự có năng lực.

Nhưng… không phải cậu chỉ là một tên công tử ăn chơi, suốt ngày vướng vào mấy chuyện vớ vẩn thôi sao?

Ba người cùng nhau lên lầu.

Vừa đến cửa văn phòng tổ Trọng Án, Lục Thính An còn đang tò mò định liếc vào bên trong, thì đằng sau vang lên một tiếng gọi đầy kinh ngạc và vui mừng:

"Lục thiếu! Cuối cùng cũng thấy cậu rồi!"

Giọng nói kia vang lớn đến mức lôi kéo sự chú ý của cả văn phòng, mấy người đang làm việc trong tổ Trọng Án cũng tò mò quay đầu nhìn ra ngoài.

A Hải phấn khởi chạy đến chỗ Lục Thính An, suýt nữa thì cảm động đến phát khóc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!