Chương 6: (Vô Đề)

Ngay sau khi Phó Dịch Vinh há hốc mồm nhìn mặt cậu, Lục Thính An lại lần nữa cảm nhận được những ánh mắt soi mói tương tự.

Chỉ là, lần này ánh nhìn còn dồn dập hơn, khiến cậu cảm thấy mình chẳng khác nào con khỉ trong vườn bách thú. Có lẽ mấy cô vũ nữ kia nhìn thấy cậu mặc cảnh phục, cũng giống như nhìn thấy heo mẹ mặc áo ngực, vừa chấn động vừa khó hiểu.

Đây chính là kiểu tình huống Lục Thính An ghét nhất bị nhận diện trong thân phận "lạ hoắc" mà mình không nhớ ra nổi. Để tránh phiền phức không đáng có, cậu cố tình lấy tay che nửa khuôn mặt mình, không ngờ lại bị "đồng đội heo

"vạch trần mất rồi. Cậu không có ký ức của nguyên chủ, nên khi đối mặt với những"người quen cũ

", cảm giác chẳng khác nào bị bịt mắt mò đường. Nhưng nếu nguyên chủ từng là khách quen ở Bách Hối Môn, thì chắc chắn cũng không phải dạng đứng đắn gì cho cam. Cho nên, khi thấy một cô gái bước nhanh về phía mình, Lục Thính An theo phản xạ liền nở nụ cười mỉm, phản xạ đã khắc vào m.á. u của một streamer từng có hàng triệu fan. Cậu rõ nhất mình nên cười nghiêng góc nào để đẹp trai nhất. Chỉ một nụ cười, phòng nghỉ bỗng như bừng sáng."Thật là Lục thiếu a~ Mấy hôm rồi không thấy anh tới, em còn tưởng anh chán tụi em rồi chứ ~

"Cô gái trang điểm đậm, nhưng Lục Thính An chỉ cần liếc qua đã nhận ra nét mặt vốn dịu dàng, ngoan hiền ẩn sau lớp son phấn kiểu người từng rất an phận. Cậu mỉm cười dịu dàng, tiện tay tháo mũ cảnh sát xuống xoay xoay:"Nói vậy oan cho tôi rồi. Làm gì có ai mà chán nổi tụi em chứ? Chẳng qua tôi vừa tìm được cái bát sắt, giờ bận quá, không rảnh ghé qua thôi.

"Bát sắt = công việc ổn định, ở đây ám chỉ vào nghề cảnh sát. Cô gái cười khanh khách:"Sếp cơ à? Oai phong quá nha!"

Các cô khác cũng bu lại tấm tắc:

"Đúng đó, Lục thiếu mặc cảnh phục trông còn soái hơn thường ngày nữa, em nhìn còn ngại!"

"Nhìn thoải mái đi, tôi không thu vé đâu."

Lục Thính An bật cười, "Có điều hôm nay tôi thực sự không rảnh, đang điều tra án."

Cả đám vũ nữ bu quanh, giọng ai cũng mang chút nghẹn ngào:

"Lục thiếu, anh nhất định phải tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho Uyển Hỉ của tụi em nha…

"Phải mất gần một phút sau, Lục Thính An mới bước ra khỏi phòng nghỉ. Vừa ra tới, đã thấy Phó Dịch Vinh đứng tựa tường, liếc xéo cậu một cái đầy khinh thường."Không nhìn không biết đó nha, Lục thiếu gia đúng là sát gái, ai cũng cắn câu nam nữ thông hết, hả?"

Dù sao cũng đã bị nhận ra, Lục Thính An dứt khoát không giấu giếm nữa. Cậu ngẩng cao cái mặt đẹp trai của mình, đi khắp nơi khoe mẽ:

"Ghen tị hả?"

"Tôi mà đi ghen với cái vẻ ẻo lả của cậu chắc?"

Phó Dịch Vinh như nghe được chuyện nực cười, hừ lạnh một tiếng:

"Tuần trước cậu còn bám lấy anh Cố đòi chụp ảnh chung, sao giờ gặp mấy cô gái thì lại bước không nổi?"

Lục Thính An lạnh mặt:

"Tôi muốn chụp với ai, muốn đứng với ai, còn phải báo cáo với sếp Phó anh à?"

Cậu nhướn mày, giọng nhẹ nhưng mỉa mai:

"Có điều chuyện này khiến tôi muốn hỏi anh một câu. Tôi dây dưa với Cố Ứng Châu, bản thân anh ta còn chẳng nói gì, tại sao anh cứ phải nổi nóng? Ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã nhằm vào tôi. Anh Phó, chẳng lẽ anh… có cảm tình gì với tôi?"

Phó Dịch Vinh như bị sét đánh, sắc mặt lập tức biến đổi, ghê tởm đến run người:

"Lục Thính An, cậu có bệnh à? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, thích đàn ông chắc?!"

Lục Thính An bị mắng cũng không giận, cười lạnh:

"Vậy nếu không vì thích tôi, thì anh gắt tôi vì    Sếp Cố? Huynh khống à? Lớn rồi còn chưa cai sữa, sếp Phó, nhìn anh mà nói, ba mấy tuổi rồi còn bám người ta."

Phó Dịch Vinh tức đến tối sầm mặt mũi, suýt chút nữa nghiến nát cả răng:

"Ai ba mươi mấy?! Cậu nói ai ba mươi mấy hả?!

"Anh mới 24 tuổi, bốn bỏ năm lên cũng còn chưa tới 30! Cái này là công kích cá nhân! Là vũ nhục nhân cách! Phó Dịch Vinh nổi điên, nhào tới định chơi tay đôi với Lục Thính An, lại bị Cố Ứng Châu đang thiếu kiên nhẫn đưa tay ra chặn lại."Người ta còn chưa nói gì, anh nổi nóng cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!