Nếu là trước đây, Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương chắc chắn đã bắt đầu càm ràm và đốc thúc người ta đừng gây chuyện, nhưng bây giờ, cả hai im lặng như gà, thậm chí còn âm thầm hy vọng Lục Thính An sẽ nhanh chóng đồng ý.
Dưới ánh mắt điềm tĩnh của Cố Ứng Châu, Lục Thính An cuối cùng cũng tỏ ra bình tĩnh mà khẽ hắng giọng.
Cậu khép bản hợp đồng lại, nói:
"Để tôi suy nghĩ thêm đã."
Trong mắt Cố Ứng Châu lóe lên ý cười thoáng qua:
"Vậy Lục lão sư, bây giờ có thể nói cho tôi nghe suy nghĩ của cậu chưa?
"Lục Thính An lại hắng giọng lần nữa, Cố Ứng Châu nghiêng đầu liếc nhìn Lý Sùng Dương. Lý Sùng Dương hiểu ý ngay, lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng bước tới rót cho cậu một ly nước ấm. Thiếu niên ấy bưng ly với dáng vẻ lễ độ và khách khí:"Lục lão sư, mời uống nước."
Lục Thính An nhận lấy, uống hai ngụm, nước ấm làm dịu cổ họng, giọng nói khàn khàn cũng dễ chịu hơn phần nào, "Cảm ơn."
Lý Sùng Dương cũng ngồi ngay ngắn lại, nói một câu lịch sự:
"Không có gì."
Quay đầu nhìn mấy vệt nước mắt đã thấm vào khe gạch men sứ, Lục Thính An lên tiếng:
"Tống Mỹ Hàm không phải người đơn giản. Mười câu cô ta nói thì có chín câu là dối trá."
Lý Sùng Dương khiêm tốn cầu học:
"Câu nào trong đó là giả?
"Vừa nói, cậu ta vừa rút một tờ giấy trắng từ trên bàn, mở nắp bút, làm bộ dáng cực kỳ nghiêm túc. Lục Thính An nhìn giấy bút, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, lông mày nhướn lên:"Anh làm gì vậy?"
"A, cái này ấy hả," Lý Sùng Dương rung rung tờ giấy, cười có chút ngượng ngùng:
"Lão đại nói, từ giờ lời thầy nói phải nghe cho kỹ, nhớ cho rõ."
Cố Ứng Châu: "…"
Anh nhấc chân đá một phát vào m.ô.n. g Lý Sùng Dương, cười mắng:
"Tôi bảo cậu lấy bút ghi à?"
Lý Sùng Dương phủi phủi bụi:
"Trí nhớ tốt không bằng bút cùn. Tôi còn chưa học qua khóa tâm lý nào đâu, Lục lão sư, thầy nói chậm một chút nha, tay tôi không viết nhanh được.
"Vừa dứt lời, những người khác trong phòng cũng lập tức ngồi ngay ngắn lại. Lục Thính An cũng phối hợp, từ từ kể:"Ngay từ đầu cô ta nói không biết người c.h.ế. t trong vụ cháy là ai, câu đó chính là nói dối."
"Chiêm Tinh Quang nói người c.h.ế. t có khả năng là hung thủ phóng hỏa, muốn thiêu c.h.ế. t Tống Nghi Chi, kết quả tự mình chuốc lấy hậu quả. Nhưng biểu cảm của Tống Mỹ Hàm lại nói cho tôi biết: hắn đang nói dối. Người c.h.ế. t căn bản không phải kẻ phóng hỏa, cũng chẳng phải loại người đáng chết."
Lý Sùng Dương nhớ lại biểu cảm của Tống Mỹ Hàm, bối rối phát hiện ra mình chẳng để ý gì cả, chỉ nhớ rõ là cô ta rất xinh, đến cả lúc khóc cũng khiến người ta thương xót.
Nam Cung Tư Uyển
Anh ta cười xấu hổ, khẽ hỏi:
"Biểu cảm cô ta sao cơ?"
Lục Thính An hỏi lại:
"Giả sử có người muốn làm hại em gái ruột của cậu, khi nhắc tới kẻ đó, biểu cảm của cậu sẽ như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!