Chương 5: (Vô Đề)

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy t.h. i t.h. ể Chu Uyển Hỉ, Cố Ứng Châu đã cảm thấy nghi ngờ với tư thế của cô ấy, nhưng vì quần áo vẫn khá chỉnh tề nên anh không thể kết luận ngay rằng nạn nhân có bị xâm hại hay không.

Hơn nữa, do pháp y và bộ phận kiểm nghiệm chưa có mặt, anh lo sợ làm hỏng chứng cứ nên chưa kiểm tra toàn diện thi thể.

Giờ nghe Lục Thính An nhắc tới chuyện đó, những nghi ngờ trong lòng anh dần có hình hài rõ ràng.

Lục Thính An thì chẳng để tâm tới sắc mặt của Cố Ứng Châu, vừa nhớ lại chi tiết mình đã thấy, vừa bình tĩnh phân tích:

"Hiện tượng thi cương (cứng đờ thi thể) thường xuất hiện sau khi c.h.ế. t khoảng 1–3 giờ, và lan khắp cơ thể trong khoảng 4–6 giờ. Tư thế của Chu Uyển Hỉ cho thấy trong khoảng 6 tiếng sau khi chết, cô ấy vẫn ở nguyên hiện trường và còn bị xâm phạm trong thời gian đó. Các anh nhớ lại tư thế ngồi của cô ấy đi, nếu đổi góc nhìn một chút, thử nghĩ xem nếu như ban đầu cô ấy nằm thì sao?"

Nghe đến đây, sắc mặt của Cố Ứng Châu và Phó Dịch Vinh đều trở nên cực kỳ khó coi.

Đều là đàn ông, cho dù chưa từng trải nghiệm thì ít nhiều cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu lời Lục Thính An là thật, vậy hung thủ chính là nâng hai chân của Chu Uyển Hỉ lên mà cưỡng h.i.ế. p cô, đến mức t.h. i t.h. ể cứng đờ cũng đã định hình theo tư thế đó.

Phó Dịch Vinh rùng mình, mặt xanh mét, đập mạnh tay vào bảng điều khiển, giận dữ mắng:

"Biến thái! Đúng là điên rồi!"

Lục Thính An lạnh nhạt nghĩ: Không biến thái thì là gì?

Nam Cung Tư Uyển

Từ góc nhìn tâm lý học, hung thủ này chính là một kẻ có vấn đề nghiêm trọng. Dù là mưu tính trước hay hành động bộc phát, việc hắn g.i.ế. c người để đạt được mục đích riêng đã cho thấy hắn không còn nhân tính.

Người bình thường luôn có sự tôn trọng và sợ hãi trước sự sống và cái chết. Nhưng tên này sau khi g.i.ế. c người còn tiếp tục xâm phạm thi thể, không chỉ vô đạo đức mà còn vô nhân tính. Điều này cho thấy hắn bị rối loạn nhân cách nghiêm trọng.

Nói chính xác hơn, hắn có xu hướng loạn dục với t.h. i t.h. ể (necrophilia).

Phó Dịch Vinh còn đang định chửi tiếp, thì Lục Thính An cắt ngang:

"Tôi cũng có một số suy đoán về nguyên nhân tử vong của Chu Uyển Hỉ. Rất có thể cô ấy c.h.ế. t do bị ngạt thở có thể bị bóp cổ hoặc bị siết cổ đến chết."

Phó Dịch Vinh giật mình, vừa hoang mang vừa không thể tin nổi:

"Dựa vào đâu mà cậu suy đoán vậy?"

Lục Thính An thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, phản vấn:

"Nếu anh muốn che giấu danh tính nạn nhân, trong tình huống gấp gáp, anh sẽ chọn c.h.ặ. t đ.ầ. u hay là c.h.é. m cả cổ nguyên khối?

"Phó Dịch Vinh thấy cậu hỏi vậy, bất giác rợn tóc gáy. Sao lại hỏi kiểu như mình là hung thủ thế này?! Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu chỉ cần che giấu thân phận, thì c.h.ặ. t đ.ầ. u đúng là nhanh và đỡ tốn sức hơn. Nếu vậy thì hung thủ hà tất phải phí công chặt luôn cả phần cổ? Lục Thính An giơ tay phải chỉ vào cổ mình, mô phỏng một đường cắt:"Trên người nạn nhân, phần từ xương quai xanh trở lên đều bị chặt đi. Ngoài việc che giấu danh tính, rất có thể hung thủ còn muốn giấu đi nguyên nhân thực sự khiến cô ấy chết.

"Phó Dịch Vinh vẫn chưa hiểu rõ lắm, chỉ nắm chặt vô lăng. Cố Ứng Châu trầm ngâm nói:"Nếu bị bóp cổ hay siết cổ, trên cơ thể sẽ để lại dấu vết.

"Lục Thính An gật đầu đồng tình. Cậu nghĩ, tên hung thủ này chắc không phải người có học thức, bởi vì dù không thấy dấu vết rõ ràng ở cổ, pháp y vẫn có thể xác định được nguyên nhân tử vong thông qua kiểm nghiệm thi thể. Phía sau xe có tiếng loa phát thanh, vài câu chửi bằng giọng Cảng Thành vang lên, vừa thấy xe cảnh sát thì lập tức im bặt, co đầu rụt cổ. Phó Dịch Vinh khởi động xe trở lại, vừa lái vừa tổng kết:"Tóm lại hung thủ là đàn ông. Có thể là người sống ở Bình Nam Lĩnh, hoặc chỉ tạm thời đến đây tối qua. Hắn có dùng phương tiện để vận chuyển thi thể. À, còn một điểm nữa vết thương trên t.h. i t.h. ể rất gọn gàng, nhìn qua giống chỉ dùng một nhát dao.

Cho nên hung thủ nhất định là người khỏe mạnh, lực tay mạnh!

"Dứt lời, Phó Dịch Vinh liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, muốn xem phản ứng của hai người phía sau. Anh vốn tưởng được Cố Ứng Châu khen một câu, không ngờ cả hai người lại mặt không biến sắc, người nào còn bình tĩnh hơn người nấy. Phó Dịch Vinh:"……"

Anh lúng túng một giây, sau đó tự chuyển chủ đề:

"Tiểu thiếu gia còn suy đoán nào khác không? Không ngại nói ra cho mọi người tham khảo chút."

Lục Thính An đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bình tĩnh nói:

"Hung thủ là người quen của Chu Uyển Hỉ."

Phó Dịch Vinh lập tức hỏi: "Sao cậu biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!