Chương 46: (Vô Đề)

Ăn xong, Cố Ứng Châu sắp xếp cho chiếc minibus đưa tổ 2 cùng Lý Sùng Dương và mấy người khác về trước. Riêng anh thì nhân tiện đưa Du Thất Nhân và Lục Thính An một đoạn. Vốn dĩ nếu là bình thường thì Phó Dịch Vinh đã tự động bám theo về nhà họ Cố rồi, nên không cần tính tới.

Trước khi lên xe, Cố Ứng Châu lịch sự hỏi Lục Thính An:

"Nhà Perla nằm hướng ngược lại, nhưng cũng không xa lắm. Chở cô ấy về trước chắc không vấn đề gì chứ?

"Lục Thính An cau mày. Cố Ứng Châu tưởng cậu không vui, định hỏi xem có chuyện gì gấp muốn về nhà ngay hay không, thì thấy cậu giơ tay chỉ vào ghế lái."Anh định tự lái?"

Cố Ứng Châu khựng lại một chút:

"Thì sao?"

"Anh uống rượu đấy." Lục Thính An nói. "Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu. Làm tổ trưởng Trọng Án Tổ rồi mà còn chưa có ý thức cơ bản như thế à?"

Cố Ứng Châu: "…… Tôi chỉ uống vài ly thôi, lại là rượu vang đỏ.

"Ngoài ba ly đầy lúc mới ngồi vào ghế lô, về sau anh chỉ nhấp vài ngụm lúc được mời. Anh vốn không phải người ham rượu. Trước đây từng thử uống một chai rượu trắng mà mặt còn không đỏ, đầu óc vẫn tỉnh táo. So với hôm nay uống vài ly rượu nhẹ, có khác gì uống vài ly nước đun sôi để nguội? Nhưng Lục Thính An lắc đầu, kiên quyết từ chối:"Tôi không ngồi xe anh."

Rượu, dù ít hay nhiều, cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu não. Ngay cả phản ứng của chính mình cậu còn không tin, nói gì đến người khác?

"Vậy cậu tính về kiểu gì?"

Lục Thính An giơ tay làm động tác gọi điện, "Tôi gọi Lục Kim tới đón. Mấy người tự đi đi."

Nói xong, cậu lùi lại vài bước, quay trở về dưới hành lang mái hiên trước nhà hàng, tạo dáng như một người lạc lõng giữa đám đông.

Du Thất Nhân và Phó Dịch Vinh nhìn nhau, trong chốc lát không biết có nên khuyên không.

Bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, đợi Lục Kim đến đón rồi về đến nhà, ít cũng phải tốn thêm hơn một tiếng.

Nhưng mà, cả đám bọn họ đều đã uống rượu, mặt đỏ mắt hoa, không ai dám cầm lái. Quan trọng nhất là anh Cố cũng không có ý định giao chìa khóa cho bất kỳ ai trong bọn họ.

Gió thu thổi qua, Du Thất Nhân rùng mình một cái, rượu cũng tỉnh bớt phần nào.

"Lục An à, sao cậu còn cứng đầu hơn cả sếp Cố thế? Anh ấy có uống thêm cả chai nữa thì tay lái vẫn còn chuẩn hơn một số người đó.

"Phó Dịch Vinh — người nào đó vẫn đứng đần thối cạnh xe, hoàn toàn chưa nhận ra mình vừa bị đá xoáy. Du Thất Nhân lại nói:"Với cái thể chất này, gương mặt này, để cậu một mình ở đây còn khiến người ta lo hơn để tôi lại.

Tôi còn được xếp hạng trong danh sách đấu vật ở sở đấy, chứ cậu là kiểu ma ốm chính hiệu."

Cố Ứng Châu cũng đứng yên tại chỗ, nét mặt gọi là phiền muộn thì đúng, nhưng giọng điệu thì vẫn rất kiên định:

"Thế cậu nói phải làm sao? Trong đám này chỉ có cậu chưa uống, cậu lái được chứ?"

Ánh mắt Lục Thính An sáng lên.

Đây là chiếc Đầu Hổ Bôn phiên bản giới hạn từ những năm 90, là siêu xe hàng hiếm đấy. Dù ba mươi năm sau vẫn có giá trị sưu tầm cực cao.

Lục Thính An khẽ ho một tiếng, làm bộ rụt rè:

"Biết thì biết lái nhưng anh Cố thật sự yên tâm giao vô lăng cho người khác à?"

Cố Ứng Châu bật cười khẽ một tiếng, "Mục đích của cậu chẳng phải chính là cái đó sao."

Nói rồi quay đầu liếc nhìn chiếc xe, giọng hạ thấp: "Lên xe.

"Khóe mắt Lục Thính An cong cong, cười không giấu nổi, nhanh nhẹn bước xuống bậc thang. Phó Dịch Vinh:"……"

Anh không thể tin nổi mà nhìn Cố Ứng Châu, ánh mắt đầy thất vọng và đau lòng như chứng kiến thần tượng sụp đổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!