Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi Vệ Hành rời đi, Du Thất Nhân lập tức túm lấy thời cơ, nhanh chóng mách nhỏ với Lục Thính An.

Cô là người trong tổ Trọng Án số Một, ngoài Cố Ứng Châu ra thì tin tưởng Lục Thính An nhất. Hơn nữa, vì có quan hệ thân thích với Kha Ngạn Đống, cô biết rõ ban lãnh đạo của sở cảnh sát vẫn đang cân nhắc đề xuất lập hẳn một phòng riêng cho Lục Thính An.

Giờ mà cậu rời khỏi tổ hậu cần, chẳng phải công sức Kha Ngạn Đống suy nghĩ, xoay sở cả nửa ngày đều đổ sông đổ biển hay sao?

Hơn nữa, mỗi ngày đi làm, cô vẫn còn muốn ngắm mặt đẹp trai của Lục Thính An thêm mấy lần, cậu mà chuyển lên tầng ba, cô biết làm sao bây giờ?

Cô là con gái đàng hoàng, chẳng lẽ vì nhìn trai đẹp mà mỗi ngày cứ lên lên xuống xuống giữa các tầng? Đến lúc đó đồn đãi kiểu gì trong sở cũng lan truyền rùm beng cho xem.

Thừa dịp Vệ Hành đã rời đi, Du Thất Nhân khẩn trương nói nhỏ với Lục Thính An:

"Cậu đừng để anh ta vẽ bánh vẽ mà tin thật đấy. Cả cái sở cảnh sát này, từ trên xuống dưới, người kiệt nhất chính là sếp Vệ đó! Lúc trước hứa tăng lương cho kỹ thuật viên tổ 3, mà cả năm rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Bây giờ còn bảo chia cho cậu một nửa tiền thưởng? Đừng đùa, đó là tiền riêng của vợ anh ta!"

Lục Thính An hiếm khi có hứng hóng chuyện, liền tò mò hỏi:

"Sếp Vệ chưa có vợ mà?"

Du Thất Nhân nghĩ nghĩ, rồi đáp:

"Có bạn gái yêu nhau nhiều năm rồi, nhưng dạo gần đây hình như cãi nhau đòi chia tay. Cô gái đó chê sếp Vệ bận quá, chẳng có thời gian ở bên cô ấy, Tết không về, sinh nhật cũng quên, người không tới mà quà cũng không có. Cậu nghĩ xem, người ta yêu anh ấy vì cái gì? Vì tính keo kiệt của ảnh hả?"

Lục Thính An gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện.

Cậu rất đồng cảm với bạn gái của Sếp Vệ, bởi vì mẹ cậu trước kia cũng như vậy.

Người nhà của cảnh sát thường phải hy sinh rất nhiều, nhất là chuyện tình cảm và sinh hoạt. Từ góc nhìn của mẹ cậu mà nói, trong nhà toàn việc nặng nhọc đều đến tay bà, sống cô độc, ban đêm không ai trò chuyện, chưa kể có khi nửa đêm đang ngủ cũng giật mình vì chồng đi công tác về bất ngờ.

Bà từng không ít lần nổi nóng đòi ly hôn, còn hỏi Lục Thính An có ủng hộ không. Mỗi lần như thế, cậu đều thành thật khuyên: nếu đã không chịu nổi nữa thì nên chia tay, vì cuộc sống là của chính mình, đừng vì con mà phải nhẫn nhịn.

Dù cuối cùng mẹ cậu vẫn giữ lại cuộc hôn nhân đó, nhưng Lục Thính An nghĩ, nếu bạn gái của sếp Vệ thật sự không muốn cố gắng thêm nữa, thì cô ấy cũng là một cô gái rất kiên cường rồi.

Du Thất Nhân bắt đầu đếm đốt tay, nhỏ giọng kể xấu:

"Tổ 3 hay phải tăng ca đêm, sếp Vệ đã thế còn keo kiệt, mua đồ ăn khuya cũng chỉ có mì gói, xúc xích cũng tiếc không cho thêm một cây. Chứ như bên tổ Một bọn mình á, cậu mà muốn ăn bào ngư vi cá, sếp Cố có thể gọi được cho cậu ngay cả nửa đêm."

Cô nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt chân thành như muốn nói: Ai giàu ai nghèo, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra?

Lục Thính An cười nhạt, vẻ thờ ơ:

"Cô nghĩ tôi thiếu mấy thứ như bào ngư vi cá à?

"Du Thất Nhân bị câu hỏi này chặn họng luôn. Nói ra cũng đúng thật. Tuy nhà cậu không bằng Cố gia giàu sụ, nhưng Lục gia cũng là hào môn có tiếng, đâu đến mức thiếu tiền. Hơn nữa, Lục Trầm Hộ xem cậu như bảo bối, muốn gì có nấy, đến cả đồ ăn khuya tổ Một có, cậu cũng chẳng buồn để mắt tới. Du Thất Nhân bất lực thở dài:"Vậy cậu coi trọng cái gì ở tổ 3 chứ…"

Lục Thính An nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Nói thật thì cũng chẳng phải vì đam mê công việc, cậu cũng không phải kiểu nghiện tăng ca. Nhưng cậu có chút tò mò, không biết ngoài Cố Ứng Châu ra, liệu những tổ trưởng khác của Trọng Án Tổ có giúp cậu bớt đi những giấc mơ đè nặng kia không.

Vệ Hành tự đưa cơ hội đến cửa, cậu dĩ nhiên phải thử một lần.

Còn về Tằng Diệc Tường… Cậu chẳng có cảm tình gì đặc biệt, coi như đồng nghiệp bình thường, xã giao đúng mực là đủ.

Mà quan trọng nhất là: tôn trọng và tín nhiệm.

Cậu với tổ 3 hoàn toàn không thân thiết, lần đầu nói chuyện còn là lúc Lục Trầm Hộ đưa đồ ăn khuya đến. Vệ Hành không phải vì được ăn ngon mà tỏ ra thân thiện, mà vì anh ta thật lòng thấy cậu có năng lực, nên mới muốn kéo về tổ mình.

Ai mà không thích nghe lời hay?

Lục Thính An cũng là người trần mắt thịt, dĩ nhiên cậu thích cảm giác được người khác công nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!