Chương 42: (Vô Đề)

Phó Dịch Vinh: "……

"Dám nói vậy chắc tôi sống không nổi mất. Thấy ánh mắt cô đang liếc về cái nắp chai, Phó Dịch Vinh lập tức rút tay lại, vặn nắp giúp cô xong mới cẩn thận đưa qua:"Tiểu nhân phục vụ không chu đáo, xin được thứ lỗi.

"Du Thất Nhân lúc này mới dịu lại đôi chút. Cô mở nắp chai, uống mấy ngụm liền, rồi thở dài một hơi đầy thoải mái."Anh xem đi, ngay cả đội trưởng cũng biết chăm sóc phụ nữ. Thế mà Thái Á Dân lại đối xử với người vợ đã sinh con, chăm nhà cho mình như thế à?" Du Thất Nhân tức giận mắng.

Cô cũng biết rõ, trong xã hội bây giờ, kiểu phụ nữ như bà Từ Tuệ Quyên không hề hiếm. Rất nhiều người phụ nữ cứ cam chịu, cho rằng đã làm vợ thì phải lo nội trợ, sau khi kết hôn sinh con thì phải gác lại cuộc sống cá nhân, dồn toàn bộ tâm huyết cho gia đình.

Cô tôn trọng lựa chọn đó. Có thể, việc nuôi dạy thế hệ sau chính là cách họ gửi gắm hy vọng cho tương lai. Nhưng mấy gã đàn ông rảnh rỗi kia, dựa vào đâu mà vênh váo chỉ trích phụ nữ?

Không nhịn được, Du Thất Nhân đ.ấ. m một cú lên vai Phó Dịch Vinh coi như trút giận.

Phó Dịch Vinh hét lên một tiếng đau đớn, không tin nổi quay đầu nhìn Du Thất Nhân:

"Liên quan gì tới tôi chứ? Tôi làm gì nào?"

Từ hàng ghế trước, Lục Thính An nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn qua, giọng lười nhác nói:

"Anh… đang thở."

Phó Dịch Vinh xoa vai, bực mình:

"Vậy sao cô ấy không đ.ấ. m cậu? Chẳng lẽ vì cậu là người c.h.ế. t à?"

Du Thất Nhân khí thế bạo lực quanh người bùng lên, giơ tay lại tặng cho anh một cú nữa:

"Sai. Là vì cậu ấy đẹp trai."

Phó Dịch Vinh: "……

"Cạn lời. Vô phương nói nổi. Bên cạnh, là A Hải người không có"gương mặt đẹp trai

"vội vàng lặng lẽ dịch xa Du Thất Nhân một chút. Trước đây ít có cơ hội tiếp xúc, A Hải cứ nghĩ Du Thất Nhân là kiểu mỹ nữ lạnh lùng, vì bình thường gặp mặt, cô luôn nghiêm túc, ít nói, lại có khí chất kiểu"chị đại" khiến người ta không dám lại gần.

Bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, cậu mới phát hiện hóa ra trước mặt người thân quen, cô lại sống động, hoạt bát đến vậy.

Trong lòng A Hải âm thầm vui mừng.

Mình dù chỉ là kẻ ăn bám, đi theo phá án, dù cảm giác tồn tại rất mờ nhạt, nhưng hình như mọi người trong Tổ Trọng Án cũng không coi mình là người ngoài.

Vụ án hôm nay, kết cục cũng là kiểu cậu thích nhất.

Cậu nghĩ, không khí gia đình hài hòa tất nhiên là tốt, nhưng nếu một gia đình vốn cực kỳ "hài hòa" bỗng trở nên căng thẳng, vậy hẳn là người luôn nhẫn nhịn, hy sinh trong đó đã không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

Cậu hoàn toàn không đồng tình với Thái Á Dân.

Cậu chỉ hy vọng Từ Tuệ Quyên có thể đi được thật xa, càng xa càng tốt…

Hồ Trấn, tạm thời chia đường với nhóm của Cố Ứng Châu.

Nhà hàng Bạch Tân là một nhà hàng sang trọng, xe cảnh sát đương nhiên không thể tùy tiện ra vào, nên họ phải quay về đổi xe thường, rồi đi bộ tiếp.

Khoảng hai mươi phút sau, cả nhóm Cố Ứng Châu mới đến trước nhà hàng.

Thấy biển hiệu nhà hàng sáng rực trước mắt, Phó Dịch Vinh suýt chút nữa rơi nước mắt:

"Chuyện vặt vãnh gì đâu, vậy mà lãng phí của tôi hơn hai tiếng đồng hồ! Cái biển hiệu nhà hàng suýt nữa treo bảng "đóng cửa nghỉ bán"!"

Du Thất Nhân trừng anh ta một cái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!