Chưa kể vừa rồi, khi chỉ dùng thân phận cảnh sát thường để hỏi chuyện, Thái Dư Lâm đã tỏ ra vô cùng bất mãn, như thể bị xúc phạm nặng nề chỉ vì vài câu hỏi về cha mẹ mình. Điều đó không phù hợp với hình tượng một người có cha "chưa từng to tiếng với ai
". Cố Ứng Châu nghe vậy, cân nhắc trong lòng, liền nắm được mấu chốt."Đi thôi." Anh dẫn đầu vòng qua bàn đá, hướng về phía cửa tầng trên ngôi nhà nhỏ.
Nhà họ Thái được xây kiểu nhà tầng, trừ khoảng sân rộng gần 80 mét vuông thì tầng dưới chỉ có nhà bếp, phòng khách và phòng chứa đồ, vốn nên rất rộng rãi.
Nhưng vừa bước đến chỗ lối vào, Cố Ứng Châu suýt nữa vấp phải đống lộn xộn trên sàn, may mà phản ứng nhanh, loạng choạng một bước rồi kịp vịn tường đứng vững.
Ngay nơi thềm vào, thấp hơn sàn phòng khách một bậc, bày đủ thứ lặt vặt: ô đã dùng, dép lê trẻ con, cả đống rác cũng chưa kịp dọn, bị ném bừa bãi xung quanh.
Nam Cung Tư Uyển
Trên mặt Cố Ứng Châu thoáng lướt qua một tia chán ghét, giơ tay ngăn Lục Thính An theo sau:
"Cẩn thận dưới chân."
Đúng lúc này Thái Bối Nhi từ trong nhà đi ra, vẻ mặt có chút lúng túng:
"Ngại quá, mẹ tôi không có ở nhà, mấy ngày nay chẳng ai dọn dẹp, lại còn có trẻ con…"
Cố Ứng Châu mặt không đổi sắc:
"Hiểu rồi.
"Trong phòng khách, có một tấm đệm đặt dưới đất, hai đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi đang ngồi chơi. Một đứa mặc quần thể thao rộng thùng thình, đứa còn lại ống quần xắn lên, để lộ lớp băng quấn ở chân. Lục Thính An thò đầu ra từ phía sau Cố Ứng Châu, ra hiệu bằng mắt chỉ vào cậu bé kia:"Thằng bé bị sao vậy?"
Giọng Thái Bối Nhi khàn khàn, ánh mắt lộ vẻ đau lòng:
"Đó là cháu trai tôi. Mấy hôm trước không cẩn thận bị nước sôi làm bỏng chân." Nói đến đây, cô bổ sung: "Chắc Dư Lâm cũng đã nói rồi, hai hôm trước cha mẹ tôi xích mích một chút, cũng là vì chuyện này."
Lục Thính An sững người, giọng cao lên một tông:
"Mẹ cô tạt nước sôi vào người đứa bé?"
Thái Bối Nhi: "…"
Cô nhìn chàng cảnh sát trẻ tuổi bằng ánh mắt quái lạ mấy lần:
"Anh nói kiểu gì thế? Làm gì có phụ huynh nào lại cố tình hắt nước sôi vào con chứ?"
Cô vén sợi tóc dài sang một bên, giải thích:
"Mẹ tôi đang nấu cơm, không để ý kỹ. Thằng bé nghịch ngợm trong phòng khách, chẳng may va vào bàn trà, làm đổ bình nước nóng. Bố tôi thương cháu quá, nên trách mắng mẹ tôi vài câu."
Ánh mắt Lục Thính An hơi lóe lên:
"Cô và em trai sau khi kết hôn vẫn sống ở đây? Không mua nhà riêng sao?"
Sắc mặt Thái Bối Nhi thay đổi một chút:
"Em tôi và em dâu thì vẫn luôn ở đây. Còn tôi…"
Cô cười khẽ, không rõ là tự giễu hay bất đắc dĩ:
"Sau khi ly hôn với chồng cũ hai năm trước, tôi dọn về đây. Tuy nói con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, nhưng dù sao đây vẫn là bố mẹ tôi, con tôi cũng là cháu ruột của họ, tôi ở trong nhà mình chắc cũng không phải chuyện gì quá đáng? Nhà tôi cũng không phải quá nhỏ, vẫn đủ chỗ cho mẹ con tôi ở."
Lục Thính An đang quan sát xung quanh phòng khách thì khựng lại, cau mày nhìn cô.
Cậu có ý gì đâu chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!